4791


Bạn đang xem: Hóa giải lời nguyền tập 2

*
yuyuxie1011): "Trả lời


*
yuyuxie1011

1152

*

*
traugiavaconon

98


42.8K
“Khanh Khanh! Em sắp chết rồi!” “Ái Vy đang cần anh, em đừng có bày trò ra nữa!" Thừa Khanh cau chặt mày nhìn cô, bộ dáng khó coi đến cực điểm. Nhưng rất nhanh sau đó liền bình tâm trở lại, vội vội vàng vàng vơ lấy chiếc áo khoác dày trên ghế rồi vội vã rời đi. Cạch! Cô nhìn cánh cửa gỗ được sơn màu nâu ấm được đóng lại kín như bưng, không còn ép buộc bản thân mà tự do ho sặc sụa. “Không chịu được nữa, không chịu nổi nữa rồi!” Cô nói rồi vùi mặt vào trong gối, bình thản chấp nhận dòng máu nóng theo khoang miệng mà được giải phóng ra, nhuộm đỏ một mảng gối vốn trắng tinh bằng màu đỏ máu. “Không chịu nổi nữa rồi.” Cố Hỷ cứ liên tục nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó, không buồn cản lại dòng máu nóng cứ ngày một chảy ra. Phải mất hơn ba mươi phút để bình tâm trở lại, cô đi vào phòng tắm, vệ sinh bản thân rồi tiện tay đem chiếc gối kia vứt luôn vào bịch nilong đen đựng rác. Đứng trước gương một lúc thật lâu, cô bắt đầu cười tự giễu bộ dạng xấu xí trong gương kia của mình. Cũng đã rất lâu rồi, Cố Hỷ không trang điểm. Cô quay trở về phòng, thản nhiên ngồi cuống rồi dặm một chút phấn lên mặt, điểm thêm một chút son. Cũng phải đắn đo thêm một hồi, cô mới can đảm nhấc máy điện thoại lên mà gọi: “Anh sắp về chưa? Em cảm thấy đói rồi. Lát nữa về anh nhớ mua thịt nướng ở cửa hàng" “Em có lương tâm không? Ái Vy lên cơn sốt vừa được đưa vào bệnh viện, em vậy mà vẫn còn tâm trạng ăn uống sao?” “Nếu anh không về ngay lập tức, chúng ta liền chia tay!” Cố Hỷ ngay lập tức đáp trả lại anh. Bên nhau lâu như vậy, đương nhiên cô hiểu rõ nếu bản thân không nói ngay sẽ bị anh cúp máy trước. “Ấu trĩ!” Thừa Khanh vẫn là không coi trọng lời nói của cô, anh ngồi bên cạnh Ái Vy không phòng bệnh, tắt điện thoại rồi cho vào túi áo. “Khanh Khanh! Anh mau về nhà đi, làm vậy không hay lắm.” “Em lúc nào cũng vậy, đừng chỉ nghĩ cho người khác, lo cho mình thì tốt hơn. Nhìn thấy em thế này, anh thật sự lo lắng!” Nói rồi liền ôn nhu xoa đầu cô ấy, bảo cô ấy nghỉ ngơi. Ái Vy ngoan ngoãn nghe lời anh nằm xuống, thu minh vào trong chăn. Do đó một lẽ tất nhiên anh sẽ không thấy được nụ cười đắc ý trên môi cô ấy. “Cố Hỷ ơi Cố Hỷ! Tao đã thắng mày rồi! Cuối cùng cũng có lúc tao chiến thắng mày rồi!” Ái Vy ở trong chăn cười đến rơi nước mắt, Cố Hỷ dựa vào đâu mà từ khi sinh ra đã may mắn như vậy, luôn dễ dàng có được mọi thứ như vậy, luôn chiến thắng cô ta như vậy? Ái Vy không quan tâm. Không có được thì cướp. Cô ta sẽ từng bước cướp hết mọi thứ quan trọng của cô, sẽ cướp lấy tất cả từ tay cô. Đã bốn tiếng trôi qua kể từ cuộc điện thoại ấy. Cố Hỷ đã không còn chờ đợi nữa, đồ đạc cô cũng đã sớm xếp vào vali rồi. Tháo chiếc nhẫn bạc trong tay ra đặt lên bàn kèm theo vài tờ giấy, cô kéo theo chiếc vali màu vàng nhạt, chậm rãi rời đi. Cánh cửa gỗ màu nâu ấm lại đóng lại. Tiếng là lần này, không có một ai ở lại trong ngôi nhà nữa. “Gâu gâu!” Tiểu Hoàng bị xích vào một góc liên tục nhìn theo dáng cô. Cố Hỷ lại đẩy cửa ra, ôm nó vào lòng, ôn nhu xoa đầu nó: “Xin lỗi Hoàng Hoàng, đây là lần cuối rồi!” Nói rồi liền quay gót bước đi, cũng bỏ mặc lại nó. Chú chó này vốn đã sống lâu với hai người. Nhưng dù sao cũng là của anh mua. Dù có yêu quý nó, cô cũng không tài nào mang theo được. Ánh ban mai yếu ớt lên lỏi vào trong phòng, chiếu lên chiếc giường lớn trống trải. Thừa Khanh đẩy cửa bước vào nhà nhưng không chỉ một mình mà còn dìu theo cả Ái Vy. Nhận thấy sự yên ắng lạ thường, cũng như không ngửi thấy mùi thức ăn vào buổi sáng như thường lệ, anh liền cất tiếng “Cố Hỷ! Em không nấu đồ ăn sáng sao?” “…” “Cố Hỷ!” Có dự cảm không lành, anh liền bảo Ái Vy ngồi xuống ghế rồi một mạch chạy vào phòng. Phòng ngủ không có ai, trên bàn trang điểm chỉ có một chiếc nhẫn bạc cùng với một tờ giấy. Anh hoảng loạn mở tủ quần áo ra, không còn lại dấu tích gì của Cố Hỷ. “Em đã từng nói nếu như anh không về, chúng ta sẽ chia tay. Trước đây em cho anh nhiều cơ hội như vậy, kiên nhẫn chờ đợi anh như vậy nhưng rốt cuộc cũng chỉ để nhận ra sự ngu ngốc mình, nhận ra trong lòng anh em còn không quan trọng bằng cô ấy #doctruyen #truyenhay

tieuthuytt): "1/ "Tư Duệ, hôm nay là sinh nhật em, buổi tối anh có thể về nhà sớm được không?" "Chỉ một lần thôi… một lần vì em nhé?" Giọng nói của Hàn Mộc Lam qua chiếc điện thoại run run, mỗi chữ thốt lên đầu rất e dè, cẩn thận. Hôm nay là ngày sinh nhật của cô, nhưng có lẽ người đàn ông kia không hề nhớ đến. Hàn Mộc Lam và Phó Tư Duệ là vợ chồng. Phải! Là vợ chồng trên danh nghĩa. Vốn dĩ, chị gái của cô - Hàn Mộc Tuyết mới là vị hôn thê của Phó Tư Duệ. Hai người còn là mối tình đầu, tình cảm khắc cốt ghi tâm từ thời cấp hai đến suốt những năm tháng đại học. Chỉ là… chị cô đoản mệnh, đã qua đời vì căn bệnh ung thư máu vào ba năm trước. Tâm nguyện cuối cùng của chị ấy là muốn tác thành cho Phó Tư Duệ lấy em gái của mình, cũng chính là cô - Hàn Mộc Lam. Phó Tư Duệ không yêu cô, hắn lấy cô cũng vì thực hiện lời hứa với Hàn Mộc Tuyết. Nhưng thật buồn cười… cô đã trót yêu thầm hắn từ rất lâu rồi. Từ khi Phó Tư Duệ và Hàn Mộc Tuyết còn là một cặp đôi được người người ngưỡng mộ. Là do Hàn Mộc Lam ngu ngốc, tự ôm lấy mộng tưởng vào người… Thoáng cái, cô đã làm vợ Phó Tư Duệ được ba năm rồi. Ba năm qua, hắn vẫn lạnh nhạt với Hàn Mộc Lam như vậy. Ba năm qua, hắn vẫn giữ hình bóng của chị gái cô trong lòng. Ba năm qua, hắn chưa từng xem cô là vợ của hắn! Hàn Mộc Lam không oán trách, chỉ dám giữ chút ích kỷ cho riêng mình, thật lòng ghen tị với tình cảm khăng khít mà Phó Tư Duệ dành cho chị gái mình. Nhưng mà tối nay, cô sẽ giải thoát cho hắn! "Tôi biết rồi. Để tôi sắp xếp công việc đã." Hắn nói nhàn nhạt, rồi tắt máy. Hàn Mộc Lam siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn sang tờ đơn ly hôn trên bàn, cười đầy chua xót. Cuộc hôn nhân gượng ép này, nên dừng lại thôi! … "Thiếu phu nhân, thiếu gia không về đâu, cô đừng đợi nữa." Mười giờ tối, người giúp việc không chờ được nữa mà sốt ruột lên tiếng. Nhìn chiếc bánh kem đặt giữa bàn thức ăn thịnh soạn, ai nấy đều trở nên não nề. Hàn Mộc Lam nắm chặt tờ đơn ly hôn trên tay, không nói gì mà đứng dậy, lửng thửng đi ra ngoài sân. Người giúp việc vội lấy áo khoác rồi chạy theo cô. Mộc Lam xoay người giọng khản đặc "Đừng đi theo tôi!" Cô cất bước chân nặng nề, rất lâu đã rời khỏi cổng lớn Phó gia. Bên trên bầu trời mây đen kéo đến(còn) #foryou #xhuong". ĐỊNH MỆNH TÌNH YÊU SPEEDUP - Speed


Xem thêm: Hướng dẫn chi tiết cách đánh các kí tự đặc biệt trong word, chèn ký hiệu trong word

Up
Maker