Nửa đêm, mưa vết mờ do bụi giăng mịt mờ. Tiêu Hữu Thành mở đôi mắt ra, đầu ngón tay hơi gửi động, Đại Lê thức tỉnh ở trước giường, cô bỡ ngỡ ngẩng đầu, sửng sốt, rồi nghẹn ngào khóc nức nở. Tiêu Hữu Thành gắng gượng giơ cánh tay lên, vừa lau nước mắt của cô vừa nói khàn khàn: “Kết hôn.” Đại Lê còn đang khóc, cô nói tránh việc lời, chỉ gật đầu.Từ nay về sau, hoàng tử với công chúa trải qua đa số ngày niềm hạnh phúc và vui vẻ. Happy ending. Chương 20: Cảm ơn tình yêu. Nửa đêm, mưa lớp bụi giăng mịt mờ. Bác bỏ sĩ nói, nếu như trước sáng mai anh vẫn chưa tỉnh lại… bác bỏ sĩ không nói sẽ ra sao, chỉ rung lắc đầu. Cô ngồi ở mặt giường, một tay cụ lấy tay anh, tay kia đang gặm kim truyền dịch, cô không ăn được bất cứ thứ gì, chỉ rất có thể dựa vào giải pháp truyền dịch để duy trì, bất luận là thân thể tốt tinh thần, cũng gần như tiến mang đến sát biên thuỳ sụp đổ, thời hạn cứ tích tắc trôi qua từng giây một, mỗi giây đầy đủ như một lưỡi dao rạch qua lồng ngực cô.Những yêu hận sầu muộn trước kia, những oán thù giận, gần như tổn thương, trên ranh giới sinh tử đề xuất trả giá ở trước mặt, đó chỉ là phần nhiều điều bé dại nhặt không đáng kể. Nếu như như anh có thể tỉnh lại, cô sẽ tha thiết bị tất cả. Ý thức của anh ý rất mơ hồ, chợp chờn lúc ẩn cơ hội hiện, chú ý thấy không hề ít người, trải qua rất nhiều chuyện, còn tồn tại một sự ấm áp, lần khần từ ở đâu truyền đến vẫn luôn sưởi ấm anh.Đã từng tất cả một lần, anh suy nghĩ cứ vì thế mà ngủ tiếp… Nhưng ở đầu cuối anh không yên ổn lòng, anh thiết yếu chỉ vì phiên bản thân, anh còn đề nghị vì cô… Anh cố gắng hết sức, sau cùng mở mắt ra, lưỡng lự là hoàng hôn giỏi là đầy đủ tia nắng và nóng ban mai, ánh nắng nhàn nhạt phản vào trong phòng, mung lung lại im lặng.Dần dần bao gồm cảm giác, anh ung dung quay đầu, chú ý về xuất phát của sự ấm áp kia, hóa ra là cô. Cô cúi đầu thay chặt tay anh, không nhận thấy khuôn mặt, anh mỉm cười nghĩ, chắc hẳn rằng là đã ngủ, tuy thế ngay tức xung khắc lại nhíu mày, anh thấy bên đó là ống truyền dịch cắm vào tay cô, mang kệ tại sao là gì, tình trạng sức mạnh của cô hiện thời không tốt, lại còn ở chỗ này canh chừng anh, lòng anh như tất cả lửa đốt, cuối cùng ho ra tiếng, cô đùng một cái ngẩng đầu lên! thật ra cô không thể ngủ, nhìn vào mắt của cô ý chỉ thấy, tuy vậy trong đôi mắt tơ huyết chằng chịt, đỏ mang lại mức khiến anh đau lòng, mặc dù vậy khi ra khỏi trạng thái mơ màng, cô cứ bởi vậy mà quan sát anh không chớp mắt.Anh vắt gượng ước ao nở một niềm vui nhẹ, cô lại đùng một cái khóc, chưa hẳn yên yên ổn rơi nước mắt, cơ mà là gào khóc, anh chưa thấy được cô khóc bao giờ, trong nháy đôi mắt trở nên luống cuống. Từ bên phía ngoài rất nhiều người chạy vào, thấy anh tỉnh giấc lại, những bác sĩ với y tá hầu như vây quanh, cô vẫn khóc, và anh cũng chỉ nhìn cô khóc, anh suy nghĩ anh thực sự yêu cô mang lại vô cùng, bộ dạng thời điểm cô khóc xấu do vậy mà anh vẫn thấy đẹp.Bác sĩ dỡ mặt nạ chăm sóc khí ra đến anh, cuối cùng anh rất có thể mở miệng, vậy sức nói, “Đừng….Rất đẹp…. Tuy nhiên không thích hợp với em…” Cô vẫn còn đó khóc, dẫu vậy khóe miệng dần dần nhếch lên, anh ghi nhớ tới thời điểm còn bé, em gái bị phụ thân mắng mang đến phát khóc, nhưng cũng chính vì anh tất cả một thanh sô cô la cần cô nhỏ nhắn lại nín khóc mỉm cười, mồm vẫn cười cơ mà nước đôi mắt vẫn rơi, tầm dáng hiện tại của cô ấy y như vậy.Nước đôi mắt rơi, cũng chính vì anh cơ mà rực rỡ. Tiêu Hữu Thành hồi sinh nhanh chóng, nhanh đến hơn cả bác sĩ cũng buộc phải kinh ngạc, Đại Lê sau khoản thời gian biết được anh vẫn qua cơn nguy hiểm, kế tiếp liền cùng bác bỏ sĩ Phúc Đặc quay về Thượng Hải. Hồ hết ngày ngay gần đây, bến Thượng Hải xẩy ra chuyện lớn, trước tiên là Hồng Tam của bang Hoàng Hưng bị người giết hại chết ngay tại chỗ, bang phái đổi thay những mảnh lếu láo loạn, Bắc Quân của cơ quan chính phủ lại hạ lệnh, giải thể bang Hoàng Hưng, khiến cho thế lực hắc bang nghỉ ngơi bến Thượng Hải nở rộ một cơn sóng lớn, sự cân nặng bằng khéo léo từ trước tới nay bị phá vỡ, địa phận cùng với tranh giành công dụng lại một đợt tiếp nhữa nổ ra, khiến cho tất cả mọi bất ngờ, nhưng mà sự lếu loạn này bảo trì không thọ lắm, siêu nhanh tiếp đến bang Hải Thiên với bang Thanh Hợp bắt tay nhau giảng hòa, về phần vùng phía đằng sau sự lặng ổn có che giấu từng nào nước cờ của những thế lực sinh hoạt khắp địa điểm thì không một ai biết hết được.Sau lúc tiệc tối kết thúc, Đại Lê về nhà thu vén hành lý chuẩn bị đi Bắc Bình, có bạn gõ cửa, hóa ra trằn Tiểu Dẫn còn không đi. “Chuyện gì?” chính vì khá thân thiện nên Đại Lê vẫn tiếp tục bận rộn không hề ngừng lại, vẫn thu xếp lại tư trang như cũ. è cổ Tiểu Dẫn nhờ vào cánh cửa, quan sát cô một cơ hội lâu, nói, “Lê Lê, anh bao gồm chuyện muốn nói cùng với em… Hồng Tam chưa hẳn do người bọn họ giết, tuy rằng Hắc Ưng đường trực tiếp chỉ định giết người… Chuyện này trong khi có tương quan đến fan Nhật Bản.” Đại Lê tự nhiên dừng đụng tác, lẳng yên ổn đứng yên ổn một cơ hội lâu, mở miệng chứa lời, “Bác sĩ Phúc Đặc nói, mặc dù cha có kĩ năng tỉnh lại, mà lại cũng không có chức năng hoàn toàn bình phục.” Cô đi mang lại trước mặt è Tiểu Dẫn, ngửng đầu lên nhìn anh ta, “Bang Hải Thiên vốn là mong muốn giao mang lại anh.” nai lưng Tiểu Dẫn xoa nhẹ mái tóc mềm mịn của cô, mỉm cười khổ nói, “Nha đầu ngốc, anh với em bắt buộc gì đề xuất phân chia.” Đại Lê cũng cười, như là gượng gạo, è Tiểu Dẫn nhẹ nhàng mang cô ôm vào vào lòng, êm ả nói, “Đi đi, anh trai đã mãi mãi ngơi nghỉ phía sau em.” tựa như trước kia chạm mặt mặt, có tương lai với phụ thân nuôi như vậy, sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.Đại Lê nhắm đôi mắt lại, dìu dịu nói lời cảm ơn. ... Lần thiết bị hai cho Bắc Bình cũng chính là lúc hoàng hôn như trước, tiết trời không tốt lắm, mọi chấm nhỏ dại rơi lả tả rơi trên mặt, phân vân là mưa tuyệt là tuyết, vừa rét vừa ẩm ướt, cơ mà chỉ cảm giác dễ thương, tất cả xung quanh hầu như đáng yêu.Tôn Phụ đích thân dẫn tín đồ đến đón cô, ngồi ở trong xe pháo còn nửa thật nửa giả kêu than một câu, “Tinh thần của thiếu thốn soái cực kỳ tốt, một ngày cứ trông nom thúc giục cho tám lần.” Đại Lê cấp thiết tưởng tượng, khi Tôn Phụ nạp năng lượng nói bất cẩu ngôn tiếu* nhưng cũng xuất hiện đáng yêu thương như vậy, cô tảo mặt quan sát về phía phía bên ngoài cửa sổ nhếch môi, ước ao cười dẫu vậy lại ngượng ngùng, chịu đựng đựng cực kỳ vất vả.(*) bất cẩu ngôn tiếu: ăn uống nói bao gồm ý tứ, thận trọng. Tới căn bệnh viện, và đúng là anh phục sinh rất tốt, đã rất có thể tự mình ăn uống, thấy được cô anh lại bỏ chén đũa xuống, cau mày oán thù giận, “Đồ ăn trong cơ sở y tế thật là tương đối khó ăn!” Kỳ thực hầu như thứ anh nạp năng lượng ở trong căn bệnh viện đâu chỉ có đồ bình thường, y tá cũng không đủ can đảm bắt bẻ, lo sợ đứng sang 1 bên, rút cục cô ko nhịn được cười thành tiếng, ngồi bên mép giường, cầm chén bát canh lên, múc một thìa mang tới trước khía cạnh anh, y tá lập cập lui ra ngoài.Anh ăn canh, đôi mắt vẫn liếc nhìn cô, sắc đẹp mặt cũng không thả lỏng,”Phụ nàng thật là nhẫn tâm.” Cô vẫn cười, nhìn anh cam đoan, “Trước lúc anh khỏe hẳn, em sẽ không còn đi đâu hết.” Anh cầm bát canh để sang một bên, một tay kéo rước cô ôm vào trong lòng, không nói lời nào, chỉ ôm cô, cô cọ cọ trong trái tim anh, tra cứu một địa điểm thoải mái.Cứ suy nghĩ rằng đã mất đi vớ cả, vậy mà toàn bộ đều vẫn trở về. Cảm ơn tình yêu. Đại Lê sống lại căn nhà bé dại ở phái nam Giao, thím Mặc không bị sa thải, vẫn luôn luôn trông coi nhà cửa, thấy Đại Lê trở về, bà ta khôn xiết vui vẻ. Hàng ngày Đại Lê đều chế tao những món ăn khác biệt cho Tiêu Hữu Thành, còn cùng thím Mặc nghiên cứu và phân tích sách dạy dỗ nấu ăn, học làm phần đông món ăn uống mới, cả món Trung lẫn món Tây, ba tháng sau đó, trình độ chuyên môn đã hết sức khá.Ngày từ bây giờ cô gọi điện nói chuyện với mẹ, cuối cùng Thường Phi nói, “Hai ngày nữa là mang đến sinh nhật con rồi.” sát đây chính vì Đại Lê luôn luôn cố gắng chăm lo Tiêu Hữu Thành, thiếu thốn chút nữa quên cả sinh nhật của thiết yếu mình. Ngày hôm sau tới bệnh dịch viện, cô bất ngờ nhìn thấy Tiêu Hữu Thành áo mũ chỉnh tề, dang ngồi sống sô pha chờ cô, Đại Lê ko hiểu, “Anh làm cái gì vậy? không hẳn bác sĩ đã nói nhị ngày nữa bắt đầu được xuất viện sao?” Tiêu Hữu Thành chỉ cười không đáp, dìu đi cô rời đi, bác bỏ sĩ giỏi vệ sĩ tất cả đều mang kệ, tùy ý để anh rời khỏi bệnh dịch viện.Tôn Phụ lái xe, mẫu xe lao thẳng chuyển họ cho tới một trường bay quân dụng kín đáo ở ngoại ô, chú ý trước mắt là những loại máy bay lớn nhỏ, Đại Lê càng ko hiểu, không kịp nghĩ nhiều, đã biết thành Tiêu Hữu Thành đẩy lên máy bay. Size cảnh bên ngoài là trời xanh mây trắng, anh cười cợt với cô, “Anh gửi em cho tới một nơi mừng sinh nhật.” Lần thứ nhất Đại Lê ngồi sản phẩm công nghệ bay, đương nhiên là khôn cùng tò mò, cô chú ý khắp địa điểm sờ trái sờ phải, nhớ tiếc rằng đường đi quá dài, cô không còn hứng thú với đều thứ mới mẻ, không có việc gì làm, sau cuối cô cuộn tròn trong tâm Tiêu Hữu Thành ngủ thiếp đi.Cô bị Tiêu Hữu Thành tiến công thức, mơ mộng mị màng mở mắt, trong giây lát cảnh tượng trước mắt khiến cô ngây người, còn cho rằng là mộng. Nước biển cả xanh thẳm, bến bãi cát trắng, toà đơn vị cũng màu sắc trắng, y như một quả đât huyền ảo, cô quay đầu lại, ngây ngốc nhìn anh. Tiêu Hữu Thành cười cợt dịu dàng, để một nụ hôn lên môi cô, “Chúng ta cho rồi, đảo Sicilia*.” (*) Sicilia (tiếng Ý và tiếng Sicilia: Sicilia) là một vùng từ bỏ trị của Ý.Trong các vùng của Ý, vùng này còn có diện tích mập nhất, với 25.708 km² và hiện tất cả 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải. Ngoài ra còn có rất nhiều đảo nhỏ hơn bảo phủ thuộc về vùng này. Các hòn đảo nhỏ hơn như Aeolian về phía bắc, Egadi về phía tây cùng Pelagie cùng Pantelleria về phía nam.Trong lịch sử, vùng Sicilia vào vai trò đặc trưng về mặt chiến lược do tầm quan trọng của nó đối với tuyến thương mại dịch vụ Địa Trung Hải. Theo giờ sóng đại dương Đại Lê dần dần thức tỉnh, tuy nhiên vẫn chẳng thể tin toàn bộ đều là sự thật. Cửa sổ không còn đóng chặt, mỏng mảnh như cánh ve sầu sầu trắng bạc khẽ khàng lay đụng trong cơn gió biển khơi như làn khói nước.Tấm thảm mỏng tanh trải lên ban công, cách biển khôn cùng gần, xanh biếc trong vắt, khung trời cũng xanh, một con chim biển rảnh rỗi rong nghịch lướt qua khung trời xanh biếc, vút qua khía cạnh biển, lại cất cánh về phía xa xa. Tiêu Hữu Thành ko biết đã đến phòng từ thời điểm nào, cánh tay rắn chắc hẳn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, đặt đều nụ hôn liên tiếp lên trán cô, không nói bất cứ điều gì, anh cúi đầu, áp lên khuôn khía cạnh của cô, thuộc cô hưởng thụ trời xanh biển lớn xanh.Nơi này là nhà biệt thự riêng của anh, ăn uống cơm trưa xong, anh nói mong mỏi dẫn cô ra phía bên ngoài đi mua quà sinh nhật, cô bĩu môi, làm cái gi có ai mang thọ tinh* đi chọn quà tặng. (*) thọ tinh: người có sinh nhật. Thuộc nhau ra khỏi cửa, anh lại lặng ngắt không đề cập đến chuyện tải quà, chỉ với cùng cô tay trong tay đi dạo, cũng chính vì đến phía trên không với theo bất kể thứ gì, buộc phải họ mua không ít quần áo và vật dụng hằng ngày, cũng download cả phần nhiều đồ tô điểm vụn vặt.Buổi tối sau khi trở về, Đại Lê về nhà tắm rửa trước. Trời buổi tối rất nhanh, hầu như ngọn đèn pha lê thắp sáng phòng khách, ánh sáng rực rỡ chiếu lên sàn nhà, ánh ra tia sáng sủa đầy phòng. Bên trên lầu truyền đến âm thanh, Tiêu Hữu Thành ngửng đầu, chú ý nhìn. Cô khoác một bộ tây trang white color với những hoa văn nhỏ, áo không cài đặt nút, lộ xuống đường viền áo lót màu black ở mặt trong, cỗ quần áo được thiết kế với bó gần kề làm khá nổi bật dáng người, trên dòng cổ trắng hẹp dài thiết lập một loại nơ nhỏ dại màu đen.Cô ăn diện rất kín đáo, quanh đó ở bên trên cổ lòi ra một ít domain authority thịt, cũng không lộ ra thứ gì khác, tuy vậy mà lại gợi cảm đến chẳng thể tưởng tượng nổi. Cổ họng anh cụ thể cảm thấy thô nóng, muốn tiến lên vậy lấy tay cô, lại bị một anh chàng giúp bài toán giành trước, một đấng mày râu trai phương tây tóc kim cương mắt xanh, không biết kín đáo mà hơi khom người hướng tới phía Đại Lê, “Tiểu thư, vẻ đẹp nhất của cô giống hệt như một thiên sứ, vẻ sexy nóng bỏng của cô lại y hệt như yêu nữ.” Đại Lê không phải tức giận chỉ cười cợt nhạt, anh ta trái lại trêu tức Tiêu Hữu Thành, ngày ngày sau anh tùy tiện tìm một lý do để sa thải chàng trai giúp câu hỏi đó, về sau khi Đại Lê nhớ lại đến các ngày nghỉ ngơi Sicilia, cô luôn cười lúc nhớ cho tới “sự bé dại mọn” của Tiêu Hữu Thành.Phía trước của sổ thủy tinh đàn họ đang cần sử dụng bữa tối, xung quanh cửa sổ là 1 trong hoa viên nho nhỏ, trong vườn trồng đầy hoa tu-líp, thanh thanh lay đụng trong gió, tỏa ra hương thơm thơm. Anh gửi cô về bên phòng, đứng sống trước cửa tặng cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, đang lúc hôn cô cho ý loạn tình mê thì buông cô ra.Cô sững sờ vài ba giây, trong tâm mơ hồ cảm giác có nào đó mất mát, sau thời điểm vào chống mới phân biệt trong lòng bàn tay tất cả một tờ giấy, phương diện chữ cứng cáp, là đường nét chữ của anh. Đêm ni chín giờ, bãi cát, xoàn tặng. Ánh trăng treo trên cao ở phía chân trời chiếu xuống ánh nắng trắng trong, thỉnh thoảng bao gồm vài làn gió thổi qua khôn cùng nhẹ và mỏng mảnh manh bịt đậy ánh trăng như thể lồng trong một tờ voan mỏng.Dưới ánh trăng, mặt biển lớn nổi lên tia nắng lung linh, với vô số ngôi sao nhỏ tuổi trên khung trời chiếu rọi xuống hệt như bầu trời lấp lánh rực rỡ. Bóng dáng cao bất tỉnh đứng yên tĩnh tại bờ biển, chỉ bắt gặp đường nét mông lung, nước đại dương chầm đủng đỉnh đổ xô trên bờ cát màu bạc, khiến cho bọt sóng như vết mờ do bụi hoa color trắng, trái tim của cô ấy cũng dưng cao lên theo lớp sóng biển.Cô chầm lừ đừ đi về phía anh, càng ngày càng gần… Ánh trăng, kho bãi cát, sóng biển, trong giây khắc anh chuyển phiên người, một ký kết ức nào đó đùng một phát thoáng hiện… lúc ấy cô còn sinh hoạt Bắc Bình, thời gian hoàng hôn, cô nằm ngửa trên một cái ghế mây trên ban công, nhắm nhị mắt lại, hưởng thụ gió mát cùng hương hoa, anh cúi người xuống vòng tay ôm cô, hỏi cô đang cân nhắc gì, cô cười cợt khúc khích, nói, bên dưới ánh trăng yên tĩnh, bãi cát, chân trần, khiêu vũ.Ngữ khí của anh bao gồm chút gớm ngạc, thơ mộng như vậy? Ý cười của cô càng đậm, để ý đến của em chỉ nên khá lãng mạn, cũng trở nên không làm thật như vậy. Anh khẽ hôn chân mày của cô, nói, không có vấn đề gì, em mong thì anh đã làm. Cô nhận định rằng anh chỉ nên lời ngon giờ ngọt tốt nhất thời.Giờ phút này, cô sát như có thể nghe thấy nhịp tim của bao gồm mình. Ánh trăng màu bội nghĩa vẩy lên khuôn phương diện khôi ngô của anh, vào mông lung lộ ra vài phần quyến rũ, ánh sáng rực rỡ đang lưu giữ chuyển. Anh cười cợt dịu dàng, quan sát cô vơi dàng, nếu đây là lần đầu tiên bầy họ gặp mặt, cô vẫn sẽ cồn lòng.Anh vươn tay về phía cô, mỉm cười cất tiếng, tiểu thư xinh đẹp, hoàn toàn có thể mời cô cùng nhảy với tôi không? bến bãi cát mềm mại, chân è cổ lõm vào một trong những nửa, hạt bờ cát trắng rất mịn, nhỏ tuổi bé nóng áp, từng phân tử từng phân tử hôn lên cẳng bàn chân trắng nõn của cô, nước biển thỉnh thoảng tiến lên làm cho ướt sũng cách chân, mang về xúc cảm đuối lạnh, giống như bàn tay êm ả nhất bao vây hai chân mặt trong, mặc sức đến mong muốn tan chảy.Bọn chúng ta ôm nhau khiêu vũ, hôn nhau say đắm, tất cả đều xảy ra tự nhiên như vậy. Bờ hải dương Sicilia, nữ tính triền miên. Trong những khi ôm hôn, cánh tay vòng thắt sống lưng cô từ từ dò xét tiến vào bộ tây trang màu trắng, theo đường cong lả lướt dịch rời lên xuống, giải pháp chiếc áo trong màu đen, anh chũm lấy nụ hoa mềm mại và mượt mà trước ngực cô, tiếng rên sướng của cô lâm vào tình thế trong miệng anh, cô chỉ hoàn toàn có thể ôm chặt cổ anh nhằm trấn định sự run rẩy.Anh đùng một phát ôm ngang bạn cô, tìm hiểu nơi từ thời điểm cách đây không xa, là biệt thự màu trắng dưới ánh trăng, cô vẫn ôm chặt cổ anh, chôn vùi khuôn phương diện vào trong ngực anh, giải pháp lớp áo sơ mi, anh vẫn đang còn thể cảm xúc gò má của cô ấy nóng bỏng như thể thân thể cùng trái tim của anh. Anh đi một mạch ôm cô vào chống ngủ, vơi nhàng để cô sinh sống cạnh giường, cánh tay trên song vai cô nhấc lên, bộ tây trang lặng lẽ trượt xuống, anh nhẹ nhàng áp gần cạnh cô ở dưới thân, nhì người lâm vào cảnh trong nệm nhung mượt mại.Lòng bàn tay to lớn xâm nhập vào vào từ vạt áo lót, xúc tiếp với da thịt bóng mịn của cô, sự nóng rộp của đối phương làm cho hai tín đồ đều run lên, lòng bàn tay di chuyển, đẩy chiếc áo lót lên rồi túa ra… Anh cúi người, bắt đầu hôn từ cổ cô, dùng môi với răng kéo mẫu nơ bé dại của cô xuống, ngón tay lại mày mò phía sau lưng, cởi quăng quật cái khoá của áo ngực… Cô nghiêng khía cạnh vùi vào trong loại gối lông ngỗng mượt mại, kiềm nén xúc động ước ao lấy tay che lại, nhì tay cô nắm chặt drap giường bằng lụa color đen, sự lạnh giá của tơ lụa xúc tiếp thân thể, cô cảm giác được quần dài của bản thân mình đang bị anh kéo xuống… trong phòng không tồn tại bật đèn, bởi vì bức màn chỉ đóng một nửa, ánh trăng riêng biệt chiếu vào, tia nắng nhạt mung lung đang đưa động, toàn bộ mọi thứ phần nhiều vừa vặn… Thân thể của cô thon dài mảnh dẻ lại đầy đặn phơi bày ở dưới ánh trăng color bạc, ánh sáng hiện lên nhẹ nhàng, hiền hậu lại mê hoặc.Nụ hôn của anh ấy hạ xuống, tự lông mày, ánh mắt, cái mũi, song môi của cô… đến cái cổ, xương quai xanh, nụ hoa quyến rũ và mềm mại và đôi chân thon thả dài của cô… tự lúc bước đầu dịu dàng triền miên, đến kế tiếp là cuồng dã lửa nóng… Đôi môi của anh ấy nóng bỏng, khá thở cũng nóng rực, bảo quản ngọn lửa làm việc mỗi một khu vực trên thân thể cô, cũng giữ giàng nỗi tê dại dột khôn xiết, lòng bàn tay cô nuốm chặt drap chóng sớm sẽ hoà rã theo độ nóng của anh.Bỗng nhiên một ở đâu đó của thân thể truyền đến cảm nghĩ như luồng điện, vào nháy đôi mắt lan khắp toàn thân! tiếng thét chói tai chạy vào trong cổ họng, theo bản năng cô ý muốn khép nhị chân lại, nhưng mắt cá chân đã trở nên anh cầm chặt, cô mở đôi mắt ra nhìn, cuống quýt nhảy dựng lên! Nụ hôn của anh ý sao rất có thể dừng lại ở nơi đó… gương mặt cô đỏ bừng, y hệt như tức tự khắc sẽ chảy máu ra, cô run rẩy mở miệng: “Anh… Ưm…” Cô phân vân nói gì, cũng quan trọng nói gì… chỉ cắm chặt môi dưới đành chịu đựng, tuy thế cô vẫn quan trọng đè nén nhưng mà rên rỉ thành tiếng… Môi lưỡi của anh ý ở nơi quyến rũ thơm non của cô, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ của cô, anh gần như không thể khống chế, có khá nhiều lần anh gần như kiềm chế không được… nhưng lại không thể, cô còn chưa chuẩn bị tốt… Lần đầu tiên của đàn họ, tất cả đều yêu cầu hoàn mỹ.Dần dần phủ bọc bởi sự êm ấm của cô, anh rút cục đặt đỉnh đầu sinh sống nơi mềm mịn và mượt mà nhất của thân thể cô, dìu dịu vuốt ve thăm dò… Sau đó, anh chậm rì rì tiến vào… Sự nghiêm ngặt của cô tạo cho thân thể anh căng cứng, trên trán toát ra những giọt mồ hôi ngưng tụ thành chiếc chảy xuống… Đôi chân bé nhỏ dài vòng qua thắt lưng anh run rẩy một chút, anh biết cô sẽ khẩn trương, anh cúi cong người xuống hôn lên môi cô một bí quyết tỉ mỉ, dịu dàng êm ả dỗ dành, ngoan, không tồn tại việc gì, không tồn tại việc gì đâu… Tiến tới gặp phải khu vực chặt chẽ, anh đột nhiên động thân, vào thẳng một đường, tấn công đến đỉnh… Sự đau khổ xé rách, tiếng thét của cô ý thốt ra bị anh ngậm vào vào miệng, cô chỉ có thể hung hăng cào sống lưng anh… Anh vẫn hôn cô triền miên, mặt khác rong ruổi trong khung hình cô, ban sơ cô chỉ có đau đớn, cũng do dự từ khi nào, một loại cảm xúc xa lạ bắt đầu nảy sinh lan tràn, từ từ thay thế xúc cảm đau đớn… như là sóng biển cách đó không xa, từng làn sóng đổ xô khiến cô đắm say trong đó… Đôi gò bồng đảo xinh đẹp vẫn nở rộ, giống hệt như phát sinh pháo bông rực rỡ, cô lấy lòng bàn tay dán ngơi nghỉ ngực, bình tĩnh trong một khắc run rẩy như thế nào đó, từng một khắc đều biến thành bất diệt… Cuối cùng, cô được đưa lên đỉnh cùng anh… Anh ké vào trước vùng ngực cô thở dốc thật mạnh, cánh tay của cô vẫn kiên cố vòng qua lưng anh, các giọt mồ hôi cùng hoà chảy một địa điểm với anh… xuyên qua cửa sổ, có thể thấy sao trên bầu trời lấp lánh, vào khoảnh khắc, y hệt như e thẹn, y như vị chát, cũng giống như ngọt… Hoá ra lũ họ có thể dùng phương pháp như vậy để tiếp nhận dung nạp lẫn nhau… cùng hoà vào trong 1 thân thể… Gió sớm tiềm ẩn hương vị ngọt ngào, khẽ khàng mơn trớn khuôn phương diện của cô, cô ở trong thâm tâm anh mở đôi mắt ra, ngửng đầu, đối lập với hai con mắt của anh… Ánh sáng đen bóng lấy khuôn mặt của cô ấy phản chiếu trong đó… lũ họ chú ý nhau cười, vẻ ngượng ngùng của cô, sự nuông chiều chiều của anh, anh dịu dàng êm ả hôn lên mi tâm của cô, “Sinh nhật vui vẻ.” niềm vui của cô vừa và ngọt ngào vừa hạnh phúc, ngữ khí nũng nịu, “Quà của em đâu?” Anh như khiếp ngạc, “Ngày hôm qua chưa hẳn đã khuyến mãi em rồi sao? chủ yếu là bản thân anh.” từ bỏ kỷ như vậy… Cô quan sát anh, lông mày nhàn hạ nhíu lại, vểnh đôi môi nhỏ dại đỏ mọng, đưa ra bộ dáng ghét bỏ… tiếp đến lại ko thèm nhìn anh, dán gần kề khuôn mặt lên ngực anh, ngón tay vẽ vòng tròn bên cạnh, cũng trù trừ là không hẳn cố ý… tuy vậy anh tức khắc giành rước ngón tay cô, nhắm nhía lòng bàn tay, tự ngón cái, ngón trỏ… Đến ngón áp út thì tạm dừng vuốt ve… Nhịp tim của cô từ từ tăng nhanh… Anh nói: “Trong truyền thuyết, quan trọng của ngón áp út mặt tay trái trực tiếp thông đến trái tim, trường hợp được tình nhân đeo nhẫn lên đó, bầy họ sẽ vĩnh viễn yêu nhau…” Cô dự cảm sắp bao gồm chuyện nào đó xảy ra, mồm lưỡi đông đảo đã khô khan, trong nháy mắt, bên trên ngón áp út tự dưng lạnh, có nào đấy rơi vào, eo hẹp không nhỏ, vừa căn vặn vòng xung quanh ngón tay của cô.Cô nhịn không được nhưng trộm nhìn, chiếc nhẫn color bạc, kim cưng cửng ở dưới nắng sớm che lánh… chưa kịp suy nghĩ nhiều, cằm đã bị anh nâng lên, vẻ khía cạnh anh nghiêm túc, nhìn cô chăm chú, ngữ khí cũng kiên định, “Lấy anh nhé.” Cô bình tĩnh nhìn lại anh, nhịp tim cấp tốc hơn, lồng ngực tràn đầy hạnh phúc gần như là muốn tràn ra… Vừa ao ước thốt ra câu trả lời lại bị anh ôm ngồi dậy… toàn bộ ở trước mắt đa số là hoa hồng, hoả hồng đỏ đầy phòng.Mỗi một đoá đều xinh xắn như mơ… Hồi lâu sau, anh lại nỉ non mặt tai cô, “Lấy anh nhé. Hửm? ~~~~~~~” một âm sau cùng anh cố gắng ý kéo dãn dài chầm chậm, trong khi hấp dẫn vô hạn… Cô đột nhiên ngoảnh đầu lại nhìn anh, đồng tử black nhánh tinh khiết, ánh sáng xanh ngắt rõ ràng, trước lúc anh phản bội ứng, cô đã chuyển lên song môi đỏ mọng của mình… giờ phút này, ngôn từ của thân thể có lẽ càng phù hợp hơn.Anh mỉm cười, chính vì cô ở trong tâm địa anh nở rộ một lần lại một lượt nữa. Khi tỉnh lại lần thiết bị hai thì sẽ lúc hoàng hôn. Gió biển cả thổi bức màn bay phấp phới, tia nắng chiều xung quanh cửa sổ mở rộng ra, lấy trời biển khơi vô tận nhuộm thành ửng đỏ. Đại Lê chây lười gối lên ngực Tiêu Hữu Thành, cô giơ cánh tay lên ngắm loại nhẫn đơn giản dễ dàng lại tinh xảo, bề mặt kim cương đón nhận ánh sáng, tách xạ ra color rực rỡ, khôn cùng sáng lạn.Tiêu Hữu Thành gối một tay ra sau gáy chú ý cô nhìn nhẫn, một tay kia anh chải mái đầu của cô, cảm thấy sợi tóc quyến rũ và mềm mại lướt qua khe hở của ngón tay giống như nước chảy. Cho tới khi nhan sắc trời từ từ tối, Đại Lê vẫn còn ngắm nhẫn, Tiêu Hữu Thành vỗ nhẹ lên hai má cô, “Rời chóng nhé? Một ngày vẫn chưa ăn gì?” Đại Lê mang lại tinh thần, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên một chút, lũ họ sẽ ở trên giường một ngày 1 đêm… Vừa định muốn ngồi dậy, một giờ “Ai u” yếu ớt ớt vang lên, body toàn thân cô đau buồn giống như rã rời, nhất là thắt lưng, vừa rồi đùng một phát dùng một chút sức lực, cô thiệt tưởng rằng mình bị bẻ gãy.Tiêu Hữu Thành rối rít ngồi dậy, dìu dịu ôm cô, “Còn đau bắt buộc không?” Vừa hỏi anh vừa nhẹ nhàng xoa thắt lưng của cô, bị anh hỏi do đó Đại Lê lại xấu hổ, cô chỉ lười nhác ở trong thâm tâm anh, “Không mong động đậy.” Tiêu Hữu Thành vốn khôn xiết nuông chiều cô thì làm sao để cô nũng nịu ráng này, anh hận cần thiết đem toàn bộ cơ thể cô nhào nặn vào trong fan mình, nhịn không được lại ý muốn cô, nhưng lại không nỡ nhằm cô stress nữa, anh khàn tiếng chứa lời, “Vậy em hãy ngoan ngoãn nằm đây, anh đi rước đồ ăn.” Đại Lê gật đầu, đích thực nằm xuống, trên mặt mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, hệt như con mèo vừa mưu trí vừa đáng yêu.Tiêu Hữu Thành mặc quần áo xong, sắp tới đây cửa thì tự dưng nhớ cho tới gì đó, anh bao quanh Đại Lê trong tấm chăn rồi ôm cô ngồi bên trên sô pha, Đại Lê đang kinh ngạc nghi ngờ thì thấy anh lôi ra khăn trải giường bắt đầu trong tủ bát để cầm đổi, việc này thiệt là xấu hổ, mẫu đầu nhỏ tuổi nhắn cúi cong người xuống chôn vùi vào chăn, cô để mặc anh ôm về giường cũng không chú ý anh, trông thấy cỗ dáng thẹn thùng của cô, trong tim Tiêu Hữu Thành lại ngứa ngáy cạnh tranh nhịn, anh lén thơm cô vài dòng rồi mới bằng lòng xuống lầu.Tiêu Hữu Thành nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng không có anh dường như đột nhiên trở cần vô cùng yên tĩnh…. Đại Lê mở đôi mắt ra, thai trời không còn tối như cơ hội nãy nữa, phương diện trăng xuất hiện, lơ lửng treo cao trên bầu trời, white color sáng lỏng lẻo nhạt, mơ hồ nước thấy nhẵn mờ không chú ý rõ… Cô nằm trên khăn trải bàn giường, quấn chặt lấy, trong ko khí vẫn còn đấy lưu giữ mùi mùi hương của anh…Cô hít sâu một hơi, bật cười khúc khích.Rất nhanh, kế bên cửa tất cả tiếng động, cô xoay đầu lại nhìn…. Ánh nến màu rubi tỏa sáng, lập lòe trong bóng tối phảng phất sự cô độc, lung linh, như chờ đợi một sinh mệnh kết thúc, cô cũng cô độc như vậy, anh đặt một nụ hôn lên dòng trán ướt sũng mồ hôi, nở niềm vui trong ánh nắng lung linh, “Ước đi.” bọn họ đã du học tập ở nước ngoài, bây giờ lại ra quốc tế đi nghỉ, nghi thức cầu hôn tuyệt sinh nhật không tránh khỏi hồ hết mang phong cách nước ngoài.Cô làm theo lời anh nhắm mắt, mười ngón tay chắp lại đặt trước môi, chỉ khoảnh khắc sau, cô tức thì mở mắt ra, hai má phồng lên, sử dụng hết sức lực lao động thổi tắt ngọn nến. Trong phòng vốn không có ánh đèn bỗng nhiên tối om, Tiêu Hữu Thành lần mò tra cứu chỗ bật đèn, ánh sáng chiếu thẳng vào đôi mắt Đại Lê, cô không chịu được yêu cầu lấy tay bít lại, tấm chăn nhung tự trên tín đồ trượt xuống, hình ảnh mà Tiêu Hữu Thành tràn trề mong đợi lại không xuất hiện, cô vẫn khoác trên mình bộ áo quần ngủ màu trắng sữa.Anh mang bánh ga sơn và món ăn trên chiếc xe đẩy để lên trên bàn, Đại Lê nửa ngồi nửa quỳ bên trên giường, dang tay ra hóng anh ôm vào vào lòng, Tiêu Hữu Thành bao bọc lấy cô, rỉ tai bên tai, “Lúc nãy em cầu gì thế?” Đại Lê nghiêng nghiêng đầu cười, “Nói ra sẽ không linh nghiệm.” Tiêu Hữu Thành ngạc nhiên, “Em thực sự tin điều này?” Đại Lê mặc xác anh, nhìn thấy món ăn mới biết thiết yếu mình cực kỳ đói, cô chỉ lo vùi đầu chiến đấu hăng hái với nơi đồ ăn, Tiêu Hữu Thành cũng không hỏi lại cô, sợ hãi cô nạp năng lượng nhanh bị nghẹn, anh chỉ chăm tâm quan tâm đến chuyện siêu thị của cô.Tâm nguyện rất 1-1 giản, có một câu thôi, muốn họ vĩnh viễn không rời xa nhau. Đại Lê rúc vào lòng Tiêu Hữu Thành ngủ say cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, các cửa hàng quần áo và châu báu khét tiếng từ các non sông đưa đến không hề ít lễ phục và trang sức, nhét đầy cả một chống khách khiến người coi hoa cả mắt, có tương đối nhiều nhà xây cất đích thân đến, quan tâm hỏi mọi yêu ước của Đại Lê, hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra Tiêu Hữu Thành đã có “âm mưu” từ bỏ lâu, sớm bố trí tất cả.Giờ phút này Tiêu Hữu Thành bao bọc lấy cô từ phía sau, lười biếng đặt cằm sống trên đầu vai cô, cùng chọn lễ phục cùng với cô, vừa nhìn vừa nói, “Lần này lễ phục đính ước là kiểu dáng Tây u, lễ phục trung quốc người nước ngoài làm ko tốt, anh biết sống Bắc Bình bao gồm một cửa tiệm lâu đời, trang phục của người mẹ đều là từ nơi đó.” kết thúc lại một lát, song môi của anh gần giáp tai cô, nhẹ nhàng nói, “Bộ dáng khi em mang sườn xám, hết sức đẹp.” Cũng lần khần là vành tai của cô ấy mẫn cảm xuất xắc là giọng nói của anh bao gồm chút mờ ám, mà chỉ sau một loáng tai cô liền đỏ ửng, màu phấn hồng phủ ló sau tóc mai black nhánh, quả thực là khôn cùng đẹp.Ngày tiếp theo, thoải mái lại dễ dàng chịu, đàn họ thường xuyên ở lại Sicilia, làm toàn bộ những chuyện mà những đôi yêu thương nhau hay làm. Họ cùng nhau đi xem múa rối, cô đứng cạnh bên một quán nhỏ ven đường chọn một con búp bê rối, cũng chính vì không biết nên chọn lựa con nào, võ sĩ khoác áo giáp trắng hay là võ sĩ mang áo gần cạnh đen, cô bèn hỏi anh, anh tự nhiên và thoải mái nói, “Cái nào thì cũng được.” Cô không đồng ý, bắt anh phải chọn một con, anh suy nghĩ chẳng gồm gì khác nhau, thuận miệng nói, “Màu white đi.” Cô nhấp môi quan tâm đến một chút, ở đầu cuối chọn nhỏ màu đen.Anh lập tức cảm xúc thất bại, “Chọn được rồi còn mong hỏi anh?” Cô vừa mỉm cười vừa đưa nhỏ rối cho anh, “Tặng cho anh.” sắc đẹp mặt của anh ấy vừa thông thường trở lại thì cô nói tiếp, “Rất như thể anh, cực kì ngốc nghếch.” Nói chấm dứt liền vứt chạy, cô chạy cực kỳ nhanh, tuy vậy vẫn bị anh đuổi kịp kéo vào trong trái tim hôn tới tấp.Ban đêm trên tuyến đường còn có rất nhiều người đi lại, thấy được họ là một trong những đôi tình nhân người châu Á, mọi tín đồ chỉ mỉm mỉm cười đầy thiện ý. Chạng vạng, họ sánh vai đi bộ trên bờ biển, bắt những con dã tràng xe cộ cát, vào ánh hoàng hôn đỏ rực hai tín đồ vừa chơi đùa vừa đuổi nhau, chính vì chạy trốn vô cùng nóng cần cô toá bỏ áo khoác vứt trên kho bãi cát, chỉ mặc một loại áo sơ mi.Hai bạn thi nhau hắt nước vào đối phương, áo sơ ngươi của cô nhanh lẹ trở bắt buộc ướt nhẹp, thoáng thoáng lộ ra nội y màu black ở bên trong, vào tích tắc ánh mắt của anh trở nên chuyên sâu khó lường… Ánh mắt cực kỳ quen thuộc, cô cúi đầu chú ý mình, biết là bao gồm chuyện ko tốt, vừa định chạy, nhưng lại giây tiếp theo đã lọt vào trong tâm anh….Đương nhiên lại là 1 đêm triền miên… Ngày hôm sau đi tản bộ trên kho bãi biển, anh ngần ngừ dắt trường đoản cú đâu ra một đôi con ngữa Arab, một black một trắng, dễ thương thanh nhã. Hai fan thong dong cưỡi con ngữa trên bến bãi biển, anh nói, nhì con con ngữa này số đông thuần chủng, sau đây khi chúng ta có bé thì sẽ có đứa nhỏ xíu đến đây cho nó một chú chiến mã nhỏ, chiến mã Arab ngoan ngoãn thuận lợi dạy bảo, không có nguy hiểm.Cô tưởng tượng ra hình ảnh như thế, bất tri bất giác liền nhảy cười. Hai người còn nướng giết trên kho bãi cát, thiết lập nguyên một bộ nguyên tắc nướng thịt, mang từng máy một ra, không phải sự cung cấp của tín đồ giúp việc, tất cả mọi thứ hầu hết tự đàn họ làm. Anh team lửa, cô đứng tại một bên giúp anh cản gió, món ăn rất phong phú, giết vai bò, cánh gà, dê, bắp ngô, cá mực, nấm, ớt xanh, bánh mì, các loại tôm tươi… Anh tất nhiên chưa khi nào làm số đông chuyện như vậy này, còn cô khi tham gia học ở Vienna bắt đầu chỉ nạp năng lượng qua hai lần, nhưng lại nghiễm nhiên lại có dáng dấp của tướng mạo quân, chỉ đạo anh chế ước ngọn lửa, còn bản thân thì đứng một bên tẩm gia vị vào thịt.Lần trước tiên làm dĩ nhiên không thành công lắm, phần lớn cô đa số đưa mang đến anh ăn, sau khi kỹ thuật dần dần thuần thục, nhì người bắt đầu tranh giành cùng với nhau, lần nào cô cũng giành được chiến thắng lợi, anh nhường nhịn cô, dĩ nhiên cô biết, Đại Lê thản nhiên thưởng thức sự cưng chiều chiều của anh.Tiêu Hữu Thành chạy xe đạp điện đưa cô trải qua thị trấn bé dại trên đồi, cô dang nhị tay vòng qua thắt lưng của anh, tựa vào bờ sườn lưng rộng rãi của anh. Khí hậu tại đây rất trong lành, tư mùa số đông như mùa xuân, say sưa trong tia nắng rực rỡ, từng làn gió êm ấm lướt nhẹ qua khuôn mặt.Cô niềm vui ca hát, cũng thuộc anh nói chuyện phiếm, share những kỷ niệm đã qua của nhị người. Hòn đảo Sicilia rộng lớn bát ngát, không hề ít cam với quýt, chanh cùng rất ô liu, cũng có tương đối nhiều trang viên trồng nho rộng lớn lớn. Anh đưa cô đến vườn nho, còn không đến mùa nho chín, trước đôi mắt chỉ nhận thấy một màu xanh da trời ngát trải rộng, mùi hương của lá cây xen lẫn với mùi ẩm ướt của đại dương tạo thành một mùi hương thơm quánh biệt.Anh cho tất cả những người giúp việc nghỉ nửa ngày, bảo bọn họ giải tán, vườn cửa nho bự như vậy, chỉ bao gồm hai tín đồ tay trong tay, đùa giỡn dưới những giàn nho trùng điệp trùng điệp một màu xanh lá cây ngát. Ở sâu trong vườn cửa nho, cây tử đằng rũ xuống, trong vết mờ do bụi hoa dở hơi trắng như nhung tuyết hai fan hôn nhau, anh nói, đợi đến khi mùa nho chín, anh chuyển em tới ăn nho; anh nói, nho ở đây vô thuộc ngọt; anh nói, nhưng lại mà cũng không thể ngọt rộng môi em… tuy rằng sự chờ đợi này nên đợi rất nhiều năm….... Một loại thuyền, chỉ gồm hai người bầy họ tách bến, lúc này cô new biết anh còn có thể lái thuyền, cô mau chóng tràn trề hăng hái, ao ước anh dạy dỗ cô, anh để mặc mang đến cô làm cho liều, đứng sinh hoạt phía sau cô, cùng cô nạm bánh lái, kỳ thực đối với việc một mình anh vậy lái thì mệt mỏi hơn vô cùng nhiều, dẫu vậy anh vẫn cực kỳ vui vẻ chịu đựng đựng.Vào thời gian chiều, cái thuyền đứng yên xung quanh biển, anh thả xuống một cái thuyền mộc nhỏ, nói rằng ao ước đi câu cá, cô rất nghi hoặc vùng biển lớn này liệu có phù hợp để thả câu không, nhưng lại vẫn cùng anh bước tới thuyền. Xa bờ mênh mông vô biên xanh thẳm, rậm rạp lại không thiếu tính sự tươi mát, như là một trong mảnh gấm hoa lệ.Không bao thọ sau lại có gió nổi lên, phần đa ngọn sóng lăn tăn, trong cơn gió khỏe mạnh anh kéo cô ôm vào trong lòng, đem về sự êm ấm cho cô, rồi cô nhanh lẹ ngủ thiếp đi… Cô bị anh hôn cho tới khi tỉnh, sau thời điểm thức dậy mới phát hiện tại họ vẫn vẫn ở trên phi thuyền nhỏ, trù trừ đã ở xuống từ bỏ bao giờ, bên dưới cảm thấy êm ái, hóa ra là thảm nhung lông cừu, cô lập tức cảm thấy kinh hãi! áo xống của nhị người đã biết thành cởi ra gần hết, chưa phải là anh muốn tại vị trí này chứ… mặt cô đỏ tới tận với tai định đẩy anh ra, lại bị anh duy trì chặt đặt ở dưới thân, một tay vuốt ve vuốt ve bờ vai cô, tay còn lại đem toá bỏ toàn bộ những gì còn cản ngăn hai người.Dùng mánh lới nửa ép buộc, anh lại êm ả thì thầm mặt tai cô, “Ngoan, ngơi nghỉ đây không tồn tại ai, giống hệt như ở công ty thôi,” anh dìu dịu liếm vành tai của cô, cô mau chóng run rẩy, anh lại phả hơi nóng vào tai cô, “Cảm giác cũng rất khác nhau, em vẫn thích, anh cam đoan….” Cô dần dần thả lỏng một chút, anh cũng không khiên chế cô nữa, hai tay mơn man dọc theo đường cong của cô, lần đầu tiên trải qua chuyện này ở mặt ngoài, rốt cục cô vẫn không thể trọn vẹn thả lỏng, gắt gao ghìm chặt rước cổ anh, hai mắt nhắm tịt, mà lại vẫn có thể từ từ cảm thấy tình cảm mãnh liệt sẽ bùng nổ, một cách chầm chậm, đem tất cả quên mất….Thân thuyền rất nhỏ dại và nhẹ, nương theo máu tấu của đàn họ mà lại lay cồn lúc cấp tốc lúc chậm, khi thì mãnh liệt lúc thì nhẹ nhàng, thân thể hai người theo mẫu thuyền mà lại lắc lư, như là ở trong nôi, cũng như là được sóng biển ôm lấy… Thuyền dịch chuyển còn mang theo tiếng mẫu nước hoạt động ào ào vang ở bên tai, êm tai dễ dàng nghe như thể âm nhạc, sở hữu theo cả giờ rên rỉ của cô ý cùng giờ đồng hồ thở dốc của anh hợp lý một giải pháp kỳ lạ.Ngoài khơi, mặt trời từ từ hạ xuống, ánh chiều tà đỏ rực như lửa lan ra cục bộ mọi đồ vật xung quanh, nhuộm thành một màu tiến thưởng óng… núm chiều trên khung trời giao nhau với khía cạnh biển tạo cho những color mờ ảo , xanh ngọc, domain authority cam, quà kim, hồng hồng, tím khói, như là vô số pháo hoa tỏa nắng rực rỡ trên thai trời, siêu xa, cuối tận chân trời, tuy thế lại vô cùng gần, gần mang đến mức có thể chạm vào….Trời xanh, biển cả xanh, mặt trời lặn, ánh hoàng hôn, gió nhẹ, ẩm ướt, giờ đồng hồ nước, thân thiện và phóng phù hợp của nhau…. Hai tín đồ giao hòa tại vị trí đây cùng với thiên nhiên…Cảm giác…. Đúng là cực kỳ khác…. Hầu hết thứ sinh hoạt Sicilia, đẹp cho không chân thật, cả đời này, cô cần thiết quên được.

Bạn đang xem: Chỉ yêu mình em phù đồ yêu


Gặp lại nhau sau bốn năm nhiều vươn lên là cố, Hạ Trường lưu ý cùng Nghiêm thừa Trì như ban đầu một cuộc sống đời thường mới – một cuộc sống nhiều lo toan, hận thù cùng đầy phần lớn hiểu lầm.

Anh hiểu nhầm cô không hề tình cảm với anh, hiểu lầm cô qua lại với An Thần Húc. Còn cô cho rằng anh rất căm hờn cô, anh không muốn có con với cô…

Chuyện đang chẳng có gì, giả dụ như anh không chỉ dẫn một phiên bản Hợp đồng bán thân, yêu cầu cô cho ở tại biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp của anh. Trên đây, #yêu_hận đan xen, những xúc cảm mơ hồ nước từ bốn năm ngoái như con quay trở về, khiến con tim tưởng đã chết lặng của Nghiêm vượt Trì lại thổn thức.

Tại sao anh lại hận cô như vậy? Về phía mình, Hạ Trường chú ý sẽ phải làm cái gi để ngăn chặn lại Giang Minh mãng cầu – kẻ luôn luôn khẩu nghiệp, nhăm nhe gây nên hiểu lầm sâu sắc hơn nữa thân cô với anh?

Và, việc cô giấu bé trai, liệu anh bao gồm biết?


Từ khóa: ngôn tình hiện đại, truyện ngôn tình hay, truyện ngôn tình Trung Quốc, ngôn tình ngược he, tổng tài rét lùng,

Thông tin hữu ích


Thông tin liên hệ


*
1900545482 nhánh 5

Tổng đài support miễn phí

(8:00 AM - 22:00 PM)


*

Hệ điều hành quản lý Android

Phiên bạn dạng ứng dụng: 7.4


*

Hệ điều hành quản lý IOS

Phiên bản ứng dụng: 7.4


Công ty cổ phần Sách năng lượng điện tử docongtuong.edu.vn - Tầng 6, tháp văn phòng nước ngoài Hòa Bình, số 106, đường Hoàng Quốc Việt, phường Nghĩa Đô, Quận ước Giấy, thành phố Hà Nội, Việt Nam.

Xem thêm: 88 hình ảnh buồn về cuộc sống tâm trạng nhất, stt buồn vì cuộc đời

Số VPGD: 024.73086566 | Số CSKH: 1900545482 nhánh 5 | hotline: 0877736289


Liên hệ ngay lập tức với docongtuong.edu.vn bạn nhé!
*

Tổng đài hỗ trợ

1900.5454.82 (nhánh 5)

(8AM - 22PM, trường đoản cú T2-CN)


*

Hotline

(8AM - 22PM, tự T2-CN)


Thanh toán nhanh
Chat bằng Messenger
Quay lại
docongtuong.edu.vn 01 THÁNG
30 ngày đọc/nghe sách
30.000VNĐ
docongtuong.edu.vn 06 THÁNG
183 ngày đọc/nghe sách
179.000VNĐ
-10%
docongtuong.edu.vn 12 THÁNG
365 ngày đọc/nghe sách
329.000VNĐ
Quay lại

Hiện nhiều người đang là member gói Hội viên docongtuong.edu.vn với bề ngoài thanh toán bằng tài khoản điện thoại thông minh (SMS).

Nếu bạn muốn đổi vẻ ngoài khác, vui vẻ hủy gói này để triển khai đăng cam kết mới!


Thanh toán mua gói Hội viên
Đăng cam kết ngay
Quên mật khẩu
Đăng nhập
Đăng nhập cấp tốc
Tôi gật đầu đồng ý với các luật pháp sử dụng
Đăng cam kết
bạn đã sở hữu tài khoản? Đăng nhập
Đăng nhập cấp tốc
TIẾP THEO
Bạn chưa nhận thấy mã OTP? giữ hộ lại mã OTP
xác thực mật khẩu mới
biến đổi mật khẩu thành công! Bạn vui vẻ đăng nhập lại để tận hưởng kho docongtuong.edu.vn của docongtuong.edu.vn nhé!
Đăng nhập
× ĐỂ NGHE HẾT CUỐN SÁCH NÀY BẠN CẦN
×
×
× reviews
× thông tin
×
những gói VIP
giới thiệu

docongtuong.edu.vn này nằm trong Tủ sách link với nền tảng gốc rễ đọc của docongtuong.edu.vn. Để hiểu cuốn sách này, hãy đăng kí gói cước tương ứng (ngoài các gói cước docongtuong.edu.vn VIP) nhằm đọc sách hoặc xem thêm về Tủ sách liên kết trên docongtuong.edu.vn