Có lẽ sau 30 năm nữa, mình đang già đi. Em và anh sẽ không hề sự tươi con trẻ như khi mình cho với nhau. Sẽ có nhiều sự biến đổi trong cuộc sống, tuy vậy em mong muốn trái tim hai chúng mình không hề thay đổi lạc lối chồng yêu nhé.

Bạn đang xem: Anh muốn làm người đàn ông của đời em

Từ: vợ yêu
Đã gửi: 13 Tháng Giêng 2012 11:46 SA

Chồng thương yêu của em!Khi em viết đến anh đa số dòng này cũng là ngày kỷ niệm 15 năm bản thân yêu nhau sẽ đến. Cái ngày nay với riêng rẽ em nó khôn xiết đặc biệt, nó ghi dấu đầy đủ gì là thiêng liêng, xinh xắn nhất em dành riêng cho anh. Là ngày em tràn ngập trong cảm hứng khi dìm nụ hôn đầu tiên từ người bọn ông mình thương yêu, để rồi khi đang là bà xã của anh, em vẫn không quên được cái cảm xúc ngọt ngào của buổi trước tiên ấy.15 năm trôi qua, với anh ráng nào nhỉ? Còn em, người vk của anh đang đi thuộc anh suốt đoạn đường tình yêu thương với biết bao cảm xúc: yêu thương, giận hờn, khó thở trong niềm hạnh phúc và run lên bần bật khi giận anh, đã đến em nhận biết một điều: mình khôn cùng yêu anh.

Chồng yêu thương ơi, anh tất cả biết khi em thốt lên số đông lời này cũng là ngàn lần điều trái tim em ao ước nói với anh từng phút, từng ngày không anh? Em mong muốn vòng tay, góc nhìn và bờ môi của ông xã mãi ngọt ngào, thân thương chỉ dành cho em như thuở thứ nhất ngày ấy nhưng thôi.Em mong ước những điều rất bình dị mà cũng tương đối tự nhiên rằng mỗi một khi bên anh, em sẽ luôn tìm thấy cảm xúc bình yên và đầy ngọt ngào, để em có niềm tin rằng em vẫn chẳng tìm kiếm thấy ở chỗ nào sự tin yêu nhất như bờ vai của chồng. Em khát khao cái tình yêu thương ấy mãi luôn vĩnh cửu trong trái tim của ck mặc cho dù em biết không có gì là mãi mãi, bởi cuộc sống là thiên trở nên với phần nhiều điều bí mật không thể biết trước.Em cực kỳ sợ trong giấc ngủ của mình, em hốt nhiên giật bản thân về hầu như mộng mị làm tổn yêu quý trái tim em mà lại đã bao đêm em cần bình trung ương để tìm lại giấc ngủ cho bạn khi vừa trải qua mọi giấc mơ cùng với em là lớn khiếp. Em ý muốn đó sẽ không thể là điều có thật hiện hữu trong cuộc sống thường ngày của bọn chúng mình mãi mãi trong tương lai này.

Em mong là khi những hờn giận vu vơ qua đi, em đang tìm lại được cái cảm giác ngọt ngào của buổi trước tiên 15 năm về trước. Cùng một ước nguyện, không chỉ là những khẩu ca đầu môi mình dành riêng cho nhau, hơn thế nữa là sự việc sẻ phân tách và đào bới một cực hiếm đích thực như bao gia đình hạnh phúc khác ck nhé.

Cảm ơn anh, người đàn ông sẽ yêu em cùng em yêu thương anh như thế. Có lẽ sau 30 năm nữa, mình đang già đi. Em cùng anh sẽ không hề sự tươi trẻ như khi mình cho với nhau. Sẽ có không ít sự thay đổi trong cuộc sống, tuy vậy em ý muốn trái tim hai bọn chúng mình ko hề biến hóa lạc lối chồng yêu nhé.Em cũng mong muốn mình sẽ luôn luôn cùng chú ý về 1 phía để đi phổ biến trên tuyến phố mà chúng mình đã lựa lựa chọn để bạn cũng có thể tự hào nói với đầy đủ đứa con của chính mình rằng: "Ba bà bầu đã yêu nhau như vậy đấy!”.


*

Blog Radio 705: chúng ta của sau này


Replay Blog Radio: Anh không thích làm chúng ta em nữa


Phía sau một mẩu truyện cổ tích


Lời hẹn tuổi thanh xuân


Nghe phần 1 tại đây

docongtuong.edu.vn - thanh nữ dù dịu dàng, mềm mỏng tanh hay mạnh dạn mẽ, thoải mái thì cũng đều xứng đáng được yêu thương thương. Bạn không cần thiết phải sống khác đi chỉ để triển khai vừa lòng ai, bởi lẽ vì nhất định đã có tình nhân con người thật của bạn.

***

Trong phần trước của truyện không quá lâu gió kết thúc thổi ngơi nghỉ bờ bến cẩn trọng Phong và Vân đã bằng lòng bước thêm một bước từ bạn thân thành người tình. Điều xứng đáng chú ý, sau tối họ cuồng nhiệt với mọi người trong nhà bởi chất men xúc tác, Phong đã với thai. Nhưng trớ trêu chũm khi cô định thông tin cho Vân tin này thì lại vô tình phát hiện Vân đã ôm Thủy, người được coi là tình địch của Phong. Vậy câu chuyện yêu đương tay tứ đầy vấn đề này sẽ đi về đâu? Mời chúng ta lắng nghe phần cuối của truyện ngắn.

Sáng ngày tiếp theo tôi lên công ty nộp đơn xin ghỉ việc. Tôi call cho Vân, bảo anh tôi phải đi công tác làm việc một tháng rồi cụp máy. Tôi về với mẹ, về với ngôi nhà cấp tư mà ngày trước tôi nằng nặc đòi mẹ bán đi để xây nhà ở mới mà chị em không đồng ý. Tôi về với cánh đồng thơm hương lúa ngậm đòng. Người mẹ thấy tôi về, cũng ko gặng hỏi nhiều. Chỉ sẵn sàng cho tôi phần nhiều món nạp năng lượng mà xa xưa tôi thích, cặm cụi nấu mang đến tôi nồi nước gội đầu thơm nồng mùi hương sả, lá bòng và tình nhân kết. Đêm nằm gối đầu lên tay mẹ, tôi chầm lờ đờ kể cho bà bầu nghe hết phần nhiều chuyện. Mẹ vắng lặng nghe tôi kể, rồi hỏi tôi tính sao. Tôi không trả lời chỉ hỏi mẹ, sao ngày xưa cha bỏ đi mà chị em vẫn duy trì tôi lại. Mẹ nói, con nít vô tội, lỗi lầm là do người bự gây ra, bắt con em mình chịu thay để làm gì? thời xưa mình mẹ rất có thể nuôi con khôn lớn, hiện giờ con bao gồm cả mẹ rồi, không lẽ không nuôi được bé con sao?

Tôi yên lặng, rúc vào lòng bà bầu thấy yên ổn bình giống như ngày thơ ấu. Tôi nhắn tin chia ly Vân, nói sẽ đi du lịch. Tôi thay đổi số năng lượng điện thoại, yên ổn bình sống kề bên mẹ, cảm giác mầm sinh sống trong mình phệ dần lên từng ngày.

*

Hàng làng mạc cạnh bên tôi là bác bỏ Chung. Bác vẫn tuyệt tạt vào giúp chị em tôi những vấn đề lặt vặt. Nói là lượm vặt, tuy nhiên toàn là vấn đề của cánh đàn ông. Thời điểm thì sửa hộ chị em cái đèn điện bị cháy, vít lại cái hàng rào hay hì hục quấn lại mô tơ cho chiếc máy xay sinh tố già cỗi của mẹ. Tôi biết chưng thích mẹ. Thích từ tương đối lâu lắm, từ ngày mẹ vẫn còn con gái. Về sau bác mang vợ, mà lại không sinh được con. Vk bác bỏ đi lấy tín đồ khác, hình như mở hàng áo quần trên thị trấn. Bác ở vậy một mình, cứ lặng lẽ mà thân mật tới mẹ.

Nhưng mẹ tôi ko đồng ý. Phần vì chưng đã mất lòng tin vào bầy ông, phần không muốn chịu thêm tai tiếng ở loại làng này nữa. Chưng hiểu, phải cứ âm thầm lặng lẽ đi ở kề bên cuộc đời của mẹ chẵn hai chục năm tròn. Tôi thương bác, yêu thương cho mẫu khát vọng niềm hạnh phúc cứ ngày ngày bị đè nén, nhẫn nhịn cho xót xa. Tôi bảo mẹ gật đầu đồng ý lấy bác bỏ đi, về già có fan bầu bạn cho đỡ cô quạnh. Người mẹ lườm tôi, cấm tôi không được nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng ngày ngày, thấy bác nhìn bà mẹ đăm đắm lúc bà mẹ quấy gánh ra đồng, tôi thấy cay cay vị trí khóe mắt.

Vân xuất hiện ở ô cửa tôi lúc tôi vẫn lúi hớt tóc nấu cơm trắng trong bếp. Đã tải cho người mẹ cái bếp gas mới rồi bà mẹ vẫn ko nấu, cứ quen với cái phòng bếp rạ so tuổi thọ còn to hơn cả tôi. Về ở với mẹ, tôi cũng quen dần với mùi sương bếp, rồi đâm nghiện đầy đủ món ăn mẹ thổi nấu từ cái bếp này. Vừa khệnh khạng bưng nồi cá kho trong bếp đi ra, tôi đơ mình khi thấy Vân đứng trước mặt. Anh nhỏ xíu và đen đi, râu ria mọc lởm chởm. Anh quan sát tôi, rồi quan sát xuống cái bụng đã ban đầu lùm lùm của tôi. đôi mắt anh như gồm lửa, còn cố gắng tay thì siết chặt. Tôi biết anh vẫn giận cho điên người. Tôi nhắm mắt, đợi anh phát tác. Cơ mà lâu thật thọ vẫn ko thấy gì. Tôi he hé mắt, hốt nhiên thấy khắp cơ thể mình được anh ôm trọn. Anh bất lực thở dài:

- Nếu không hẳn vì em đang có thai nhỏ của anh, thì em đã no đòn rồi.

Tôi hỏi anh bởi vì sao anh biết tôi nghỉ ngơi đây, vị sao lại biết tôi có thai. Đáp lại tôi là loại lườm rách mắt cùng một phát gặm rõ nhức từ anh. Vân hầm hừ:

- trường hợp Thủy ko nói đến anh, nếu người mẹ không hotline điện đến anh, em định cất anh đến khi nào? Em định không cho con anh nhận phụ thân hả?

Tôi ấp úng, không vấn đáp được. Anh vẫn không hết giận:

- tại sao em lại vứt đi không liên hệ với anh? Lại còn nhắn tin chia tay rồi thay đổi số điện thoại nữa? Em có biết thời gian qua anh phân phát điên lên không? Em chỉ biết tuân theo ý mình, có bao giờ em thân thiết tới anh không?

- Vậy tại sao, hôm ấy, hôm em hẹn anh tới quán cafe anh lại đi cùng với Thủy, còn ôm cô ta nữa?

Tôi rấm rứt quát lại, mỗi lần nhớ tới điều này tôi lại thấy nhức nhói đến nặng nề chịu. Thì ra, tôi đã quyến luyến sự ấm áp của Vân từ rất rất lâu mà không sở hữu và nhận ra, phiên bản thân chìm trong cơn say nắng nóng phù du mà không giỏi biết. Tôi nghĩ, Vân sẽ hoảng sợ khi nghe tôi hỏi, vậy mà anh càng tức giận hơn:

- Chỉ vì thế mà em quăng quật đi, quán triệt anh thời cơ giải thích? Em thà tin vào dòng em nhìn thấy còn hơn tin vào fan đã ở cạnh em suốt 10 năm qua?

Nói rồi, anh rút trong fan ra một phong thư. Là Thủy gửi đến tôi. Nét chữ tròn xoe, nghiêng nghiêng giống hệt như của cô học trò nhỏ.

*

“Chị Phong thân…

Khi chị hiểu được bức thư này thì chắc chắn là em đã ở Nhật rồi. Em đi du học tập chị ạ. Em mong thay đổi. Không, thực ra, em ao ước trở thành bạn như chị.

Chị ạ, trước khi gặp gỡ chị cuộc sống thường ngày của em thật là nhạt nhẽo. Em thấy mình y hệt như một bé robot được lập trình sẵn từ trước. Ngày nào cũng phải thật hiền khô lành, dịu dàng, truyền thống lâu đời và đàn bà tính theo như đúng những gì bản thân được dạy từ hồi bé xíu tí. Em vẫn sinh sống như vậy cho tới ngày gặp gỡ chị.

Chị không biết, em vẫn thèm được như chị đến cầm nào đâu. Tự do thoải mái biết bao! Chị làm đều gì chị muốn, đi đến bất kể nơi làm sao chị thích, chị chẳng đề nghị phải xem xét việc tín đồ ta xì xào hay buôn chuyện gì về chị cả. Không phải như em…

Chị ạ. Tất cả chuyện em bắt buộc nói đến chị biết. Em đã khước từ anh Sơn lúc anh ấy ngỏ lời với em. Vày em ko yêu anh ấy. Em yêu thương chị, Phong ạ. Chị bao gồm biết, bao nhiêu lần em ao ước nói với chị câu này không, tuy vậy lần như thế nào đứng trước mặt mẹ cũng dám. Ngay cả lúc này, dù chỉ nên viết ra cơ mà em cũng thấy cạnh tranh vô cùng. Chị bao gồm biết, ngày em biết chị gồm thai, em đau lòng hy vọng chết đi được. Vì sao em biết ư? Em cầu gì em không biết. Chị gái em là chưng sĩ hết sức âm cho chị ngày hôm ấy. Nhưng mà em thì lúc nào thì cũng kể về chị, khoe ảnh chị mang đến chị ấy xem.

Chị tất cả thai, tức là chị đã trọn vẹn thuộc về fan khác... Hôm ấy, em thực thụ không thể yên tâm được. Em chạy như điên đến chạm mặt anh Vân, em trách móc anh ấy chiếm mất chị ngoài em. Em biết mình cực kỳ vô lý, nhưng lại em không đừng được. Mấy hôm sau, em nghe tin chị xin nghỉ vấn đề em càng hoang mang lo lắng hơn. Em rẻ thỏm ngóng chị, em hi vọng là chị chỉ đi lượn lờ đâu đó du lịch thôi, rồi sẽ quay lại. Nhưng hóng mãi. Em gặp Vân nhưng mà anh ấy cũng phân vân chị đi đâu. Anh ấy thậm chí là còn lần chần là chị đã với thai.

Khoảng thời hạn ấy cùng với em với anh ấy thật gớm khủng. Lần thứ nhất em thấy ghét chị. Chị tự do thoải mái quá, nên chỉ chẳng bao giờ để trung khu tới cảm giác của những người dân xung quanh. Em cũng khổ cực nhận ra rằng, chị chưa lúc nào để ý tới em, dù chỉ một phút. Em không muốn thế. Em ý muốn mình thật khá nổi bật và xuất sắc đẹp trong mắt chị. Vì chưng vậy, em ra đi. Ngày em cù về, chắc chắn em sẽ tạo cho chị phải đon đả tới em. Còn giờ đồng hồ thì em đi đây, em phải sẵn sàng cho cuộc sống sắp cho tới của mình. Hy vọng chị vẫn ghi nhớ tới em, tới fan đã luôn luôn thầm yêu thương chị

Thân ái!

Em Thủy”

Tôi đờ đẫn gấp lá thư lại. Vân chú ý tôi cười cợt khổ:

- coi ra, anh số vất vả rồi. Tình địch không chỉ là là bọn ông còn cả đàn bà nữa. Bây giờ, em còn tin là anh cùng với cô ấy tất cả cái gì đó nữa không?

Tôi vớt vát:

- Nhưng rõ ràng em thấy anh ôm cô ấy mà.

- Hôm đấy anh thấy cô ấy khóc dữ quá, kiểu như chết giả đến vị trí rồi ấy, nên mới vừa ôm vừa dỗ mang lại cô ấy yên tâm lại. Lẽ ra, người nên ganh là anh mới đúng.

*

Nói rồi anh mang tay nhéo má tôi nhức điếng. Vừa cơ hội đó, bà mẹ tôi cách vào. Anh buông tôi ra rồi xin chào mẹ. Người mẹ gọi shop chúng tôi ra chống khách, rồi nghiêm nghị hỏi anh:

- nuốm giờ anh Vân định nuốm nào?

- con cháu xin phép cô gả em Phong đến cháu. Ngày mai con cháu sẽ đón phụ huynh cháu xuống nói chuyện với cô và định ngày ạ.

- Thế phụ huynh anh sẽ biết chuyện chưa? Anh gồm chắc bố mẹ anh mang lại anh cưới bé Phong công ty tôi không?

- con cháu nói rồi ạ. Ngay hôm con cháu biết Phong có thai con cháu đã nói chuyện với cha mẹ cháu.

- Thế bố mẹ anh bảo sao? Tôi nói trước mang lại anh biết, tuy nhà tôi nghèo, con Phong lại không tồn tại bố, mà lại nếu đơn vị anh khinh thường nó thì đừng gồm nghĩ cưới cùng với xin gì nhé. Nhỏ tôi, con cháu tôi tôi từ nuôi được. Không khiến ai nên nhọc.

Giọng mẹ tôi gay gắt. Tôi nghe mà lại ứa nước mắt. Bạn ta nói chẳng sai, bên trên đời này tình yêu thực sự chỉ tất cả tình chủng loại tử. Bà bầu yêu tôi, bảo đảm tôi bằng bạn dạng năng, từ cơ hội tôi còn bé nhỏ tí tính đến ngày tôi sắp làm mẹ. Vân nghe mẹ nói, anh nhanh chóng phân bua:

- không tồn tại đâu ạ. Phụ huynh cháu không phản đối. Cháu cũng nói với phụ huynh cháu, bên cạnh Phong ra cháu chẳng đem ai nữa.

- Anh nói thật ko đấy. - chị em tôi vẫn nghi ngờ.

- Cháu không dám nói dối cô ạ.

Mẹ im lặng, chú ý nhìn anh. Một lúc lâu new bảo:

- Ở lại ăn uống cơm, chiều hẵng về qua nhà.

Tôi nghe tiếng Vân thở phào. Nhìn bóng bà mẹ quay lưng xuống bếp, tôi thấy thương bà mẹ quá. Tôi lấy ông xã rồi, người mẹ lại 1 mình ai chăm? Tôi níu tay Vân lại, bảo mẹ:

- nhỏ không lấy ông chồng đâu.

Vân hốt hoảng, còn chị em thì tảo ngoắt lại:

- nhỏ nói loại gì?

- nhỏ bảo nhỏ không lấy chồng đâu.

Mẹ gầm lên:

- mày dám nhắc lại câu đấy một lần nữa thì đừng trách tao. Mày mong muốn cháu tao xuất hiện khổ như ngươi hả? Đừng gồm giở cái thói bướng bỉnh vớ vẩn đấy ra. Đừng tưởng lớn từng này tao không dám phang cho mày một trận!

Tôi quan sát thẳng mẹ, lờ đờ nói từng chữ một:

- Con sẽ không lấy ck nếu chị em không chấp nhận lấy bác bỏ Chung. Con mong mỏi ngày con cưới con gồm cả phụ vương lẫn mẹ.

Mẹ tôi sững lại, phương diện trắng bệch. Tôi rớt nước đôi mắt bảo mẹ:

- bé xin mẹ. Từ bé tới giờ nhỏ chưa dám xin bà bầu điều gì. Giờ con sắp rước chồng, mẹ coi như cho con món rubi mừng cưới đi, được không?

Nước mắt bà bầu rơi lã chã. Người mẹ quay lưng đi, bờ vai rung lên. Tim tôi đau thắt thắt. Tôi nhào tới ôm chị em từ sau lưng:

- bé xin mẹ. Chị em biết bé thương mẹ nhiều tới thế nào không. Giờ con lớn rồi, không có bất kì ai dám bắt nạt con nữa đâu. Mẹ không cần phải lo điều tiếng cho nhỏ nữa. Fan con bắt buộc là mẹ, thân mật là mẹ, chưa hẳn là các người bên ngoài kia. Bé xin mẹ, mẹ cho bé được gọi một giờ cha, cho con cháu mẹ về sau được điện thoại tư vấn ông ngoại đi.

Mẹ quay lại ôm tôi, nước mắt chan hòa. Tôi rúc vào ngực mẹ nức nở khóc.

- Tôi cũng xin em đấy, được không?

Tiếng bác bỏ Chung bỗng nhiên vang lên làm chúng tôi giật mình. Bác lao vào nhà, bên trên tay vẫn còn đó cầm cho bà bầu tôi nắm người tình kết mới hái kế bên vườn. Bác nhìn chị em tôi, tâm thành nói:

- Tôi đợi em như vậy là quá đầy đủ rồi. Tôi không muốn chờ nữa. Ngày xưa tôi nhát nhát, không đủ can đảm hỏi cưới em, làm lỡ mất nhì mươi năm trời. Giờ đồng hồ chẳng còn bao nhiêu cái nhì mươi năm nữa để mà lãng phí. Hôm nay, tôi quyết buộc phải hỏi cưới em cho bởi được. Hôm nay em không đồng ý, mai sau tôi lại đến. Hỏi mang đến tới lúc nào em chấp nhận mới thôi.

Tôi và Vân nhảy cười. Bà bầu xấu hổ, tảo đi, khẽ quát bác:

- Vớ vẩn. Già rồi còn nói lung tung.

Bác chung bước lại ngay gần mẹ, vắt chặt lấy tay mẹ, kiên trì:

- còn nếu không đồng ý, tôi còn giúp lung tung rộng đấy.

Mẹ xấu hổ, nạm gỡ tay bác ra cơ mà không được. Vân cười, nói vào hùa vào:

- Mẹ đồng ý đi. Nếu như không con cũng ko cưới được bà xã đâu.

Ba người chúng tôi chú ý nhìn mẹ. Chị em đỏ mặt, nói tránh:

- Đi ăn uống cơm. Tôi đói rồi.

- chị em không trả lời, con nhịn đói. Mang đến cháu bà mẹ nhịn theo.

Tôi bướng bỉnh đáp, chớp nhoáng nhận ngay mẫu lườm từ bố người còn lại. Tôi rụt cổ lại, đổi câu hỏi:

- Mẹ vấn đáp đi. Bà bầu có đồng ý không?

Bác thông thường nhìn bà bầu chờ mong, ánh nhìn vừa tâm thành vừa tha thiết. Mẹ không đủ can đảm nhìn trực tiếp vào bác, cù đi nơi khác, khẽ gật đầu. Bác bỏ Chung mỉm cười rạng rỡ, ôm chầm lấy mẹ. Người mẹ giẫy ra, mắng:

- Già rồi còn tránh việc nết!

Bác cười cợt hềnh hệch, nụ cười của người lũ ông vẫn chớm đi cho đầu con dốc cuộc đời mà nghe ngơ ngơ như chàng bạn trẻ mới lớn. Tôi cũng cười, nghe nắng và nóng len lỏi vào tim. Bữa cơm trưa ấm áp, nghe niềm hạnh phúc sóng sánh dâng đầy.

*

Vân đưa tôi ra bờ đê coi thả diều lúc chiều về. Tôi ngồi nhờ vào vai anh, ngửi mùi hương rạ với mùi khu đất nồng nồng ngai vàng ngái. Anh đặt tay lên bụng tôi, dìu dịu xoa, rồi khẽ khom người xuống áp tai vào. Tôi cười bảo anh:

- Bụng to nuốm này khoác áo cưới làm sao được? Hay nhằm đẻ dứt rồi cưới?

Anh lườm tôi:

- tháng sau cưới. Ko nói nhiều. Không bàn lùi, cấm cãi.

Tôi nhéo tai anh:

- dạo bước này đằng ấy khá bị đanh đá đấy.

- Hiền như trước để tí nữa hụt cả vợ cả nhỏ à, quên đi.

Tôi nhảy cười. Anh lại hỏi:

- Em vô cùng âm chưa? con trai hay con gái?

- Em bắt đầu siêu âm tuần trước. Mà lại em bảo bác bỏ sĩ không buộc phải nói cho em là trai tuyệt gái. Em chỉ nên biết con khỏe khoắn là được. Trai hay gái cũng là con của em.

Anh cấu vào đùi tôi:

- Của mỗi em thôi à? Định chối bỏ trọng trách với anh hả?

Tôi cười ha hả. Anh hôn khẽ lên bụng tôi:

- nhỏ mình trường hợp là nam nhi thì đang tên là Phúc, còn nếu như là phụ nữ anh đã gọi nhỏ là Hạnh. Cuộc sống này, anh mong họ luôn hạnh phúc.

Tôi vuốt tóc anh, nhìn về phía bến sông. Phương diện trời đã lặn dần xuống gần như rặng mây đỏ ối. Tôi nghe an toàn dâng đầy trong lồng ngực. Gió, có lẽ nên hoàn thành thổi rồi.

Xem thêm: Hướng Dẫn Cách Tách Tên Và Họ Trong Excel Nhanh, Đơn Giản Nhất

HẾT

Bạn vừa lắng nghe phần cuối truyện thời gian ngắn gió dứt thổi ngơi nghỉ bờ bến bình yên, được fan đến từ tác giả Nguyễn Thị Loan. Những băn khoăn của phần trước không những được túa gỡ mà truyện còn tồn tại một loại kết thiết yếu trọn vẹn hơn. Điều bất ngờ nhất là tình yêu mãnh liệt ở bên trong cô gái có vẻ ngoài mỏng manh manh tựa sương mai. Dè chừng Thủy là tình địch của Phong, không ngờ lại là tình địch của Vân. Các bạn thấy đấy, thanh nữ dù nhẹ dàng, mềm mỏng mảnh hay mạnh khỏe mẽ, tự do thoải mái thì cũng đều xứng danh được yêu thương thương. Bạn không cần phải sống không giống đi chỉ để triển khai vừa lòng ai, bởi vì nhất định đang có tình nhân con bạn thật của bạn.