Trong loại nắng hè oi ả này, rất nhiều người người nào cũng đều đề nghị tìm một vài phương pháp để hạnhiệt. Số đông tiệm coffee, ice - cream, v..v... Chật ních khách khứa,những loại xe kem thường dạo bước quanh các con phố cũng trở thành một điềutuyệt vời xứng đáng để lũ trẻ em mong ngóng hằng ngày. Trong những ngôi nhà, cân bằng quạt thứ tủ lạnh lẽo lúc nào cũng chạy hết công suất, nhu yếu sửdụng điện tăng mạnh đã dẫn tới sự quá mua điện áp, và một điều ko aimong ngóng đã sảy ra, nó mang tên: “Cúp Điện“.Từ sáu giờ tạo sáng đếntận cha rưỡi chiều, người dân giống như các con kê quay được thiết kế chín tronglò nướng dưới nhiệt độ cao quyết liệt vẫn cứ dài cổ trông ngóng điệnđóm nhanh chóng được phát lại. Những cái máy phát điện ồn ào sặc mùi xăng dầu càng như đổ thêm sự stress và tức bực vào trong tâm mọi người.Những lúc cố kỉnh này, các bãi vệ sinh ở thành phố biển như nơi đây là một điểm đến chọn lựa lý tưởng đến tất cả, cho dù giàu hay nghèo, nhỏ yếu hay khỏemạnh, già hay trẻ, trai hay gái ai cũng có thể tiếp đây cảm nhận những cơn gió biển cả và làn nước mát, họ có thể cùng chơi thể thao hoặc lượn lờ bơi lội thoải mái, rất có thể tạm kị xa phần lớn bức bối khó tính do sự nắng nóng đem lại và chìm đắm vào Thiên nhiên.Cô cũng thế, cũng tới chỗ này nhằm giải khuây với cảm nhận thiên nhiên tươi đẹp. Nhà biệt thự của cô ở gần bãi biển này nhất, chỉ bí quyết mười phút đi bộ, ngày như thế nào cô cũngra đây vào giờ chiều để nhìn hoàng hôn. Hôm nay cũng vậy, tất cả điều bãibiển vốn không đông lắm nay lại bị tín đồ người um tùm tấp nập. Côkhông thích đều nơi thừa đông người, vừa eo hẹp lại vừa mất vệ sinh. Cứ bước tiến dọc bờ biển lớn như vậy, đi mãi, đi mãi, cô vẫn tới bờ đá ngầmvì thủy triều rút nhưng hiện ra rất nhiều tảng đá đen lởm chởm với những con hà sắc và nhọn bám trên thân. Thiệt ra hồ hết tảng đá này được ngư dân mang tới với để đó với mục đích nuôi hà nhưng hiện giờ họ đã chuyển tới vùngnước trù phú hơn bắt buộc chúng không hề được áp dụng nữa. Bạn khác nhìnqua đã thấy nơi này có vẻ nguy hiểm, tuy thế chỉ mình cô biết, chỉ bao gồm một mỏm đá tự tạo đó thôi, những chỗ khác đều là cát mịn nước trong, không còn có đá ngầm.Hôm nay nhà bị quắp điện, cô không yêu thích sự rầm rĩ và ô nhiễm của sản phẩm phát phải đã rời bên sớm hơn phần lớn hôm, giờ đồng hồ mới gồm bốn giờ đồng hồ chiều, bắt buộc chờ cả giờ đồng hồ nữa bắt đầu thấy khía cạnh Trời lặn. Ung dung rỗi không có việc gì làm,cô thủng thẳng bước từng bước một xuống biển. Làn nước xanh trong cố kỉnh mát giá buốt khẽ vuốt ve đôi bàn chân cô khi gót chân vừa chạm chán nước, cơn gió khẽtrêu đùa thổi bay vài gai tóc mai, vẫn lâu lắm rồi cô chưa từng cảm thấythoải mái như vậy.Mực nước ngày 1 dâng cao khi đôi chân cô dần đưa phiên bản thân ra xa hơn. Nước đã lên tới mức trên bụng cô, để nửa ngườitrong làn nước mát, cô chìm đắm vào vạn vật thiên nhiên và lại dần ra đi hơn.Một bước, một bước, một bước...HẫngBóng áo xanh lam nhạt mới lúc nãy còn thấy được mà giờ đã vụt mất tích khỏi mặt nước chỉ saumột loại nháy mắt. Cô bước hụt và bị xoáy nước cuốn vào mồm hố. Mẫu hốrất sâu, bạn cao mét tám cũng không chạm chân nổi cho tới đáy, một trong những trường thích hợp này, càng cuống càng chết, chỉ có thể bình tĩnh chờ xoáynước cuốn bản thân cho tới tận lòng rồi rước đà đấm đá chân vào mặt đất bật lên.Cô nín thở cùng thả lỏng khoác cho dòng nước kéo khung người mình vào mẫu miệngđen ngòm sâu hoáy của chiếc hố. Sau cuối cũng chạm tới đáy, cúi fan thấp rộng một xíu nữa để mang đà, chuẩn bị... Đạp!Bỗng 1 bàn tay bất ngờ vươn ra duy trì chặt cồ bàn chân cô có tác dụng cô mất đà lao lênnên lại bị kéo xuống. Cô ghê hoảng quay đầu nhìn xuống chân mình thìthấy một bóng tín đồ mơ hồ nằm ở dưới đáy. Cấp ngồi xuống kiểm tra, bâygiờ cô bắt đầu phát hiện, nàn nhân bị xoáy nước cuốn vào không chỉ là có mìnhcô mà còn tồn tại một người đàn ông khác. Anh ta dường như như bị trơ trọi chân, đến bây chừ vẫn còn nín hơi rứa giữ tỉnh giấc táokhẩn ước nhìn cô. Chút ko khí không nhiều ỏi sót lại trong lồng ngực không đủđể cô ráng cự vĩnh viễn nhưng cô cũng không thể bỏ lại bạn này. Làm saođây? Khẽ cúi cong người xuống gật gật đầu ra vẻ “tôi sẽ hỗ trợ anh” rồi khua khoắng tay chỉ chỉ vào ngực mình kết thúc lại chỉ lên khía cạnh nước. Chắc hẳn rằng anh hiểu được ý cô ý muốn nói là cô khó khăn thở, yêu cầu chờ cô một chút nên bàn tay chậm chạp buông ra. Cô vộilấy đà cùng lao lên, nhanh chóng hít thở vài ba hơi nhằm lưu thông máu, sau đólại mau lẹ lao xuống khía cạnh nước.Từng phân tử bong bóng nhỏ tuổi thi nhau nổi ngược lên trên, anh đã đi được quá giới hạn chịu đựng và dần dần mất đi ý thức.Ngực đau như mong muốn vỡ tung,trong cơn si mê anh thấy TửThần mở ra che đi chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại. đột một song môi quyến rũ áp lên môi anh, từng luồng ko khí mau chóng được truyền qua, song môi ấy cũng vội vãdời đi. Luồng không khí mới được truyền tê cũng lại hối hả mất đikhi anh không thể ý thức để giữ lại,nhưng chúng cũng sớm được sửa chữa thay thế bởi song môi mềm kia đang quay trở lạivà thường xuyên truyền hơi. Cứ như vậy khoảng bốn năm lần, mang lại lần vật dụng sáu,vừa truyền hơi mang lại anh xong cô vội sử dụng tay bịt chặt mũi với miệng anh lại rồi chật đồ gia dụng tìm bí quyết kéo một tín đồ có khối lượng gần gấp đôi cô lên.Khó khăn lắm mới đưa được anh vào bờ, đặt thẳng người gặp nạn lên khía cạnh cát, giữ cố định đầu và thông con đường hô hấp mang đến anh xong, cô cẩn thận dò xét nhịp thở với nhịp tim, mong muốn cô cứu vớt người không quá muộn.(Thông con đường hô hấp tuyệt vời và hoàn hảo nhất không buộc phải là hô hấp tự tạo nha! Xíu nữa chúng ta “hô hấp nhân tạo” mới lên sàn diễn.)Tim vẫn tồn tại hoạt động, có điều cô lại không dò được nhịp thở của anh. Một tay bịt mũi, một tay khẽ kéo cằm anh xuống để bờ môi đã dần dần tím tái cùng hàm răng white hé ra. Cô áp môi mình xuống thổi hơi thở nhân tạo nên anh. Liên tục khoảng năm sáu lần, những lần thổi chỉ đúng một giây như vậy, cô ra khỏi quan sát. Thấy anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cô vội đặt một gan bàn tay lên xương ức anh, thường xuyên ấn xuống một cách hoàn thành khoát, trong tâm thầm đếm từ 1 đến bố mươi. Động tác nghiền ngực này vẫn không mang đến kết quả tốt, cô buộc phải hôhấp tự tạo lại một lần nữa, ví như lần này anh không tỉnh lại thì cô đề nghị gọi cấp cứu hoặc tìm bạn tới giúp, nhưngchỗ này bí quyết khá xa địa điểm đông dân, cực kì vắng vẻ và không hề có điệnthoại. Nói cách khác, trường hợp lần này anh không tỉnh lại thì mạng sống cạnh tranh giữ!May mắn thay, lúc cô thở nhân khiến cho anh được ba nhịp, nước vào phổi của anh cuối cùng cũng trở thành ép ra ngoài. Anh ho nồng nực một hồi, đôi mi nhắm nghiền nãy tiếng khẽ mở ra. Tảng đá mangtên “lo lắng” đè nặng trên ngực cô cuối cùng cũng được dỡ xuống khi thấy nước được xay ra ngoài. Mặc dù anh đang tỉnh nhưng còn nếu không được mang theo cấp cứu cùng lọc phổi kịp thời, cô không đủ can đảm chắc tính mạng của con người của anh có giữ được tốt không.Đúng thời gian đó, vị phúc tinh của hai bạn xuất hiện. Họ là các ngư dân xách theo cần câu cá, chúng ta rất quen thuộc với cô, cô liên tục nhìn thấy những ngư dân này ở sát bờ biển vào lúc hoàng hôn, khimà họ đang sẵn sàng ra về.Ba người bọn ông trông có vẻ như tảo tầnvới dáng vẻ người nhỏ gầy đen sạm vày nắng gió với một người bầy bà tóc búi xộch xệch cũng mặc bộ quần áo cũ kỹ như cha người kia, họ gấp rút chạyđến khi nhận thấy cô và anh.Anh được gửi vào cơ sở y tế dưới sự giúp sức của những người ngư dân hiền từ chất phác, tuy túng thiếu giản dị nhưnglại cực kì tốt bụng này. Những con người với những yếu tố hoàn cảnh khó khăn,nhà thì đông con, đơn vị thì mắc nợ tàu ghe khi biển lớn động không tìm chácgì được, xung quanh năm ông trời đày đọa số đông con bạn khốn khổ này sốngtrong khổ sở khó khăn, chắc rằng vì họ phát âm được sự bất lực khi gặp gỡ nạn phải họ không còn ngần ngại chia sẻ và giúp sức người không giống qua cơn khốn khó.Nhìn những tờ tiền rúm ró với ướt nhẹp vào tay mình, cô thấy sống mũimình hơi cay. Đây là phần lớn tờ chi phí mệnh giá nhỏ nhưng lại là 1 tài sản cực kì lớn với mái ấm gia đình của những người dân ngư dân này, chúng được người lũ bà nhét vào tay cô, mặc cho cô lắc đầu từ chối.Người lũ bà cười nói:- Cô cậu đi tắm biển lớn chắc không sở hữu theo tiền, mà bệnh viện thì không tồn tại tiền họ cấm đoán vào đâu. Cứu bạn quan trọng, cô cậu cụ đi, lúc nào trả sau cũng được.Đôi đôi mắt củangười bầy bà ánh lên mọi tia sáng xinh xắn trên khuôn mặt xạm đen và ốm gò như tình người ấm áp luôn được tìm thấy sau phần nhiều mảnh đời éo le.Trước giờ đồng hồ cô chỉ thấy họ hò kéo các cái thúng đầy cá tôm ra về khi Mặt Trời tắt nắng, cô chưa bao giờ biết yếu tố hoàn cảnh của chúng ta ra sao? Và chú ý xem họ khó khăn thế nào? lúc cầm phần đông đồng tài lộc phếch thấm mùi hương mặn nhưng mà của biển cả ấy cô mới ngỡ ngàng nhìn đa số con người trước mặt mình và phân biệt những chiếc áo bọn họ mặc cũng bạc bẽo phếch y giống như các tờ tiền trongtay, đều thân phận thấp rúm ít ỏi như giá bán trị của không ít đồng bạc bẽo mà cả đời cô không thể quên này.Họ sẽ ra về tự lâu, cô vẫn còn đó phải ngồi đợi anh truyền nước và “bảo lãnh” anh ra viện.Người nam nhi nằm trên loại giường trắng, tay trái gặm kim truyền nước, cổ chân yêu cầu bị băng bó do trơ thổ địa khớp xương, anh nằm yên ổn ở đó, ngoan ngoãn ngủ. Sau khi khó tính liếc mắt đuổi cô ả y táthứ sáu đem cớ sửa van truyền nước để nhìn ngắm nhan sắc và xờ xoạng cổtay người bị bệnh đang ngất xỉu trên chóng kia, chung cục sự kiên trì của cô đã tới giới hạn, trong tầm mười lăm phút nhập viện mà đã có tới sáu người tới làm cho phiền, cái brand name này mê mẩn rồi cơ mà vẫn có thể thu ong gọibướm bởi vậy quả thực là không tầm thường. Đúng thời điểm cô định loại bỏ đi thì bạn trên giường bệnh khẽ cựa mình. Cô quay lại thì thấy anh sẽ tỉnh, đôi mắt đen xanh ngắt tuyệt đẹp nhất đang quan sát cô.- tỉnh giấc rồi à? - Cô thờ ơ hỏi.- Ừm....Cô cực kỳ lười rỉ tai với bạn khác cơ mà anh thì lại trù trừ nói gì cần cuộc hội thoại này cứ nhạt như nước ốc và hoàn thành nhanh chóng. Lọ nước truyền từ từ bé dại giọt, mãi cho đến lúc chỉcòn một trong những phần ba bình truyền, mới nghe được lời nói thứ nhị từ cô.- Số điện thoại.- 0989....- Của tín đồ quen, chưa hẳn của anh.- Hả?... À... 0165.....Ngay lúc vừa rước được số điện thoại thông minh theo yêu cầu, cô liền vùng dậy và đi rangoài. Bỗng 1 bàn tay núm lấy cổ tay cô, yếu ớt ớt kéo lại.- Đừng đi! Em định call điện cho tất cả những người nhà tôi rồi đi luôn phải không?Chậc.... Sao anh ta hiểu rằng cô vẫn định làm gì?- Buông tay.- Đừng đi mà! Tôi sẽ không buông! Ít tuyệt nhất thì em rất có thể ở đây cho đến khi chúng ta tới không? Giọng anh gồm phần hơi khó khăn nghe bởi bị ho bởi vì lúc nãy bị sặc nước biển, tuy trong cổ họng đau rát nhưng anh vẫn nạm níu kéo cô lại. Chắc rằng khi con bạn ta gặp nạn và giáp với cáichết hay trở đề nghị nhạy cảm với sợ cảm giác một mình, cho dù gì cô cũng cứu giúp anh buộc phải trong tâm thức anh đã âm thầm xem cô là 1 trong điểm tựa an toàn. Cô hiểu bây giờ anh cực kỳ sợ sinh sống lại một mình, như dịp anh ở bên dưới xoáy nước ấy, cũng chỉ có một mình anh, trường hợp như cô ko xuất hiện, anh đã chết một phương pháp cô độc không một ai hay ở địa điểm đó. Cô vốn “ngoài cứng trong mềm”, cũng ko nỡ để anh nằm đây không có ai coi chừng, nhỡ chẳng may trước khi người bên anh đến lại xuất hiện thêm vài người có ý đồ xấu mong muốn hãm hại anh thì công cô cứu vớt anh đã đổ sông đổ biểm mất. Gì chứ vài ả y tá cứ lượn lờ qua lại phòng bệnh dịch kia dễ kiếm cớ chích đến anh một vài mũi dung dịch mê rồi tùy cơ hành sự lắm. Hoặc vài tên con trai bị mất bạn nữ cũng tìm đến trả thù anh, kỹ năng này cũng rất cao à nha.- Được rồi, tôi đã trở lại sau khi gọi điện. - Cô đồng ý.Anh đành đề xuất buông tay cô rồi chú ý bóng cô mất tích sau ô cửa một cáchbất an. Nói lời phải giữ lấy lời, không lâu sau cô quay lại, điều nàykhiến đến sự lo lắng của anh được giảm bớt.- Cám ơn em vày đã cứu vớt tôi! Tôi tên là Minh Phong, em ý muốn gì tôi sẽ cố gắng báo đáp.- không cần. - Cô kết thúc khoát lãnh đạm từ chối.- Nhưng như thế không ổn! Ít nhiều gì tôi cũng nợ em một mạng, sao hoàn toàn có thể không trả ơn em được.- không cần! Thấy người gặp mặt nạn cần thiết không cứu vớt thôi!- Tôi cũng chỉ là quan yếu không báo ơn ân nhân thôi.- lùng nhùng quá! Đã nói là không đề xuất rồi! - Cô mất kiên nhẫn nhíu mày lườm anh.- Tôi sẽ xì xằng đến bao giờ em chịu đồng ý nói ra yêu cầu của phiên bản thân! - Anh kiên quyết không nhượng bộ, nhất định quan trọng nợ cô ko trả. Nếu đề xuất dùng tiền nhằm trả thì anh sợ hãi cô ko vui, nói anh khinh thường xuyên cô cứu giúp anh vì tiền bạc, buộc phải anh ý muốn để cô từ quyết định, cô mong muốn gì, anh đang đáp ứng.Thấy anh mãi không chịu đựng thỏa hiệp, cô cười cợt mỉa đưa ra yêu cầu:- Vậy thì rước thân báo ơn đi!Câu nói của cô ý như giáng đến anh một cú đấm mang lại hỏng cả não, quên cả phản nghịch ứng, cứ ngây ngốc quan sát cô. Rước thân báo bổ là... Là... Quan sát cô xem, vừa đẹp vừa thanh cao, lại xuất sắc bụng cứu anh, dù gì mạng anh cũng là do cô giành lại được trường đoản cú tay Tử Thần, mang cô cũng ko sao, có khi lại tốt, anh sẽ mến thương yêu yêu quý cô...- Ý em là...Chưa nhằm anh nói xong, cô đang nửa cười cợt nửa ko giải thích:- “Lấy thân báo đáp” phiên bạn dạng truyền thống là làm vợ chồng, lấy thân mình có tác dụng tri kỷ, thuộc sống cùng chết. “Lấy thân báo đáp” phiên bản ngôn tình văn minh là có tác dụng osin, lấy lao hễ trả nợ.


Bạn đang xem: Anh là thú cưng của em


Xem thêm: Truyện Tranh Hiệp Khách Giang Hồ 549, Hiệp Khách Giang Hồ

Nhưng lại tôi không say đắm mấy cái phiên bản cũ rích đó! “Lấy thân báo đáp” của tớ nghĩa là.... Làm thú cưng của tôi đi!