Chiều vào buổi tối cuối tuần nào cũng mưa, nhìn ra xa phía cuối chân đồi, sương mù phủ kín núi. Mưa ko ngớt, mỗi lúc lại càng thêm nặng hạt. Những trận mưa rừng thường dẻo dẳng tất cả khi suốt một ngày dài rồi kéo dài suốt đêm, thanh lịch tận sáng hôm sau. Đất đá từ dãy đồi trước phương diện cứ thong thả đùn xuống đã lấp gần hết tuyến đường mòn nhỏ tuổi dẫn vào trung trọng điểm xã. Thanh lên trên đây nhận công tác đã gần tám tháng, vậy mà vẫn không quen được cái cảm xúc buồn tênh, trống vắng và chán ngắt vào mỗi buổi chiều mưa như vậy này.

Bạn đang xem: Ranh giới mong manh

***

*

Chuông smartphone reo. Từng hồi chuông lâu năm lảnh lót.Thanh toan rứa lấy máy. Là số của người ấy. Thanh ngập dứt đặt thứ xuống. Điện thoại vẫn đổ chuông, luân chuyển xoay trên chiếc bàn nhỏ. Không còn hồi chuông. Bố cuộc hotline nhỡ từ fan ấy. Sáng...trưa...chiều và chắc hẳn rằng sẽ thêm phần đông cuộc gọi vào buổi tối.

Chăc chắn vẫn là tin nhắn.Quả đúng không nhỉ sai. Thanh cầm điện thoại thông minh những mẫu tin nhắn tiếp liền nhau:

- Em yêu thương thương! Em sao vậy? Sao em không vấn đáp anh?

- Anh lưu giữ em! hết sức nhớ.

- nếu như em thường xuyên im lặng, tương lai anh đang lên tận chỗ em làm. Thật đấy.

- trả lời A đi chứ! Anh xin em...

Chuông điện thoại cảm ứng reo. Là số của bà ngoại. Thanh mau lẹ tắt vật dụng để hotline lai. Tiếng bé gái bé dại nức nở trong năng lượng điện thoại: " bà bầu ơi! bé nhớ mẹ nhiều lắm, đã vào ngày cuối tuần rồi sao người mẹ không về với con...hu..hu...hic ...hic...con lưu giữ mẹ...con muốn...muốn...muốn bà bầu về trên đây với con"...Thanh ôm siết lấy ngực, nắm ghìm tiếng nấc nghẹn ngào. Con nhỏ xíu đang ốm, mấy hôm rồi chẳng chịu siêu thị nhà hàng gì, cứ nghĩ về đến nhỏ là ruột gan Thanh cồn cào như lửa đốt. Buộc phải mất gần 15 phút Thanh mới giỗ có được con nhỏ bé nín và chịu đựng chuyển máy mang đến bà. " bà mẹ ơi bé không thể về được đâu, trên này mưa lớn lắm, khu đất đá sụt lún hết đường, nước đồng chí tràn ngầm không thể đi qua được...Tiếng bà bầu cô trầm nóng nhẹ nhàng đã có tác dụng Thanh vơi sút phần như thế nào nỗi bi lụy tủi, lo lắng. Thanh nằm đồ xuống giường, cần thiết nén nổi tiếng thở dài. Vậy là vẫn hai tuần rôi, Thanh không được gặp gỡ mặt con.

Tại sao fan ấy lại nhắn tin và điện thoại tư vấn điện vào đúng vào lúc này? Lại cái cảm xúc nghèn nghẹn khu vực cổ họng, nước đôi mắt rưng rưng, Thanh tự lấy tay mình lau nước mắt không nhằm nó kịp trào ra. Vấn đáp tin nhắn ư? Nghe điện thoại cảm ứng của bạn ấy ư? trong lúc này? Mình sẽ khóc, bao gồm đáng không? Bao nhiêu câu hỏi Thanh từ bỏ hỏi bao gồm mình. Hầu hết tưởng rằng khi cuộc sống đã trải qua biết bao thăng trầm cạnh tranh nhọc, một người như Thanh đang trở đề xuất cứng rắn và mạnh khỏe lắm. Mà lại không!

Thanh lưu giữ như in cuộc gặp mặt gỡ vô tình giữa mình và fan ấy vào một chuyến công tác, khi hai người dân có dịp ngồi gần nhau vào một cuộc hội thảo. Người bầy ông ấy lớn hơn Thanh bảy tuổi, với dáng vẻ đạo mạo, cách nạp năng lượng mặc giản dị và đơn giản nhưng tương đối phù hợp. Thanh có tình cảm vì cách thì thầm cởi mở, thân mật và hóm hỉnh của fan ấy. Thời gian ngồi nạp năng lượng trưa, người ấy lịch sự bắt tay Thanh, xin số điện thoại cảm ứng thông minh và chú ý chăm lo cô từng chút một. Ngừng buổi hội thảo hôm ấy là buổi tiệc ngoài trời tương đối vui vẻ. Sẵn có chút men vào người, Thanh không rụt rè khi bạn ra mắt lên sảnh khấu. Cảnh quan của buổi tiệc hôm ấy có tác dụng cô nhớ lại giây phút của tối ngoại khóa khoa năm nào. Hôm ấy Thanh đã hát say sưa bài bác "Một mình" của nhạc sĩ Thanh Tùng, theo yêu ước của cô giáo trưởng khoa ...và lần này Thanh lại mong muốn hát bài hát đó: "Gió...nhớ gì...ngẩn ngơ ...ngoài hiên. Mưa...nhớ gì...thì thì thầm ...ngoài hiên"... Khi giọng hát ngân nga, cao nhòng của Thanh chứa lên, không gian như chùng xuống, mọi fan vỗ tay, còn ánh nhìn của fan ấy nhìn Thanh như có lửa.

Khi Thanh cách xuống trong tiếng reo hò, người ấy rẽ đám đông cách lại gần nuốm chặt tay Thanh dắt sang trọng ghế ngồi. Đưa mang đến Thanh ly nước mát: "Em uống đi. Em hát giỏi quá! Thật hay vời! cơ mà sao em lại hát bài bác hát đó, bài mà anh vô cùng thích?"... Thanh mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc dập dềnh đang xòa bên trên trán: "Vì đó là bài bác hát thêm với chút kỉ niệm thời sv của em". Thanh chỉ kịp nói tới đó thì mấy người bạn nghịch ngợm đã nâng Thanh lên sàn nhảy. Từ hồi là sinh viên Thanh đã gồm tiếng là khiêu vũ đẹp và đã từng giành giải đôi khiêu vũ đẹp của trường, cần những cuộc vui như thế này Thanh thường siêu tự nhiên. Bạn ấy cũng kịp rời ghế để kịp sánh song với Thanh. Cô khá bất ngờ vì anh nhảy khôn xiết đep. Cô nghe giờ đồng hồ anh thì thầm: "Anh từng học dancing ở lớp Thanh Vận từ bỏ hồi làm công tác làm việc Đoàn. Thọ lắm rồi, lúc này anh new nhảy lại". Bọn họ là hai bạn trẻ đẹp nhất trong đêm tối hôm ấy.Tiệc tan. Họ bắt tay nhau trong ánh nhìn đầy tiếc nuối. Thế tay Thanh thiệt chặt trước lúc cô bước lên xe về thuộc đoàn: "Cho phép anh được nhắn tin và gọi điện mang đến em nhé! hôm nay anh thiệt vui và hạnh phúc khi gặp gỡ được em..." Thanh mỉm cười, khẽ hất vơi mái tóc cùng gật đầu. Bạn ấy vẫn đứng kia từ khi xe chuyển bánh tính đến khi mất hút vào vào đêm.

Từ hôm đó, bước đầu là hồ hết cuộc điện thoại, đông đảo dòng tin nhắn. Thuở đầu chỉ là đầy đủ lời hỏi thăm, đều lời chúc, hầu hết câu đùa tếu táo khiến Thanh thấy vui vui sau đều giờ làm việc căng thẳng. Rồi cả hai cùng share những suy nghĩ, bi quan vui trong cuộc sống...Những chiếc tin nhắn nhiều năm liên miên vào từng tối khiến cho Thanh cũng phần làm sao vơi giảm sự trống trải. Thanh sẽ sống trong lòng trạng chờ đón và mong muốn ngóng gần như dòng tin của người ấy từng ngày. Có hôm cả hai vẫn nhắn tin nói chuyện khá khuya chỉ để bàn luận và đối đáp với nhau về một chủ thể trong bài xích thơ xuất xắc đoạn nhạc như thế nào đó. Người này còn có vốn sống cùng hiểu biết tương đối phong phú, đó là vấn đề cô cảm nhận được qua cách nói chuyện của anh. Cứ như thế, nỗi nhớ dần đầy lên.

Cho mang đến một ngày vào cuối tuần, Thanh về lại nhà sau một tuần thao tác làm việc mệt mỏi. Chuông smartphone reo. Số máy lạ: "A lô! Em à. Anh đây! Anh vẫn ở gần nhà em, cực kỳ gần. Em hãy bớt chút thời gian có thể chấp nhận được anh được gặp em một chút. Anh biết em cực kỳ mệt mỏi, anh chỉ xin được gặp mặt em một chút ít thôi. Anh đang ngóng em ở..." Thanh xách túi ra ngõ, mẫu xe đã ngóng sẵn làm việc cửa. Họ chạm chán nhau bên trên gác hai của quán coffe giữa trung chân thành phố. Cuộc thủ thỉ khá dài, theo cách nói của bạn ấy là có những điều anh thiết yếu nói hết được trong điện thoại. Anh cần gặp Thanh, nghe cô nói với chờ đưa ra quyết định của cô.

Người ấy cũng không rụt rè kể mang đến Thanh nghe về gia đinh, về vợ và cô đàn bà duy nhất đã học đại học. ổn định lấy tay Thanh địa điểm lồng ngực: "Nhưng anh cần em, khôn xiết cần...Từ khi chạm mặt em, anh thấy bản thân như trẻ em lại...Anh thiệt sự đang thương cùng yêu em tức thì từ lần gặp gỡ đầu tiên ấy. Hãy mang đến anh được là người kề bên em, lo ngại và chăm sóc cho em. Anh hứa sẽ làm tất cả để cuộc sống của em tốt hơn. Anh sẽ có tác dụng việc trước tiên cho em là bởi mọi cách chuyển công tác làm việc của em về sát nhà, em sẽ không còn phải đi làm xa vất vả, anh không lặng lòng...Điều máy hai anh rất có thể làm là đang bù đắp mang đến em phần nào thiếu thốn đủ đường về vật hóa học để cuộc sống đời thường của gia đình em đỡ vất vả hơn. Em nói đi...Cho phép anh làm điều ấy cho em nhé...Anh không cảm tính. Ở loại tuổi này fan ta không thể bồng bột nữa đâu em à...Em gật đầu nhé!" Thanh ko trả lời, khẽ rút bàn tay của chính bản thân mình ra khỏi tay bạn ấy, nhấp khẽ ngụm cafe đắng ngắt với mỉm cười.

Sau lần nói chuyện, Thanh lấy chuyện nói cho đứa bạn thân. Nó quan sát Thanh như nhìn tín đồ ngoài hành tinh: "Mày nói thật à? Là anh Đ sao? Trời ơi! cơ hội vàng của mày cho rồi đó. Anh này tao biết, dân VIP đó. Vừa bao gồm chức, tất cả quyền, vừa có tiền đấy. Nuốm mày bao gồm biết chủ đại lý phân phối ô tô lớn vật biện pháp trung tâm thành phố 2 km ấy là của người nào không? Của ông Đ đó. Xung quanh lão thiếu thốn gì những em chân dài, nhưng mà tao xem phương pháp anh ấy lo lắng cho mày cũng được đấy. Mi cứ gật đi...lăn tăn gì chứ, cứ nhằm tao có tác dụng chị Thanh chổ chính giữa cho"...

Rồi số đông ngày tiếp sau là tin nhắn, là đều cuộc năng lượng điện thoại: - "Anh đo đắn phải làm gì khi trong lòng đã trót mang theo nụ cười của em, tiếng nói của em, phương pháp em hát, giải pháp em nhảy...con fan và tính biện pháp của em nữa... Vớ cả, anh phải làm sao đây?"

- từ bỏ khi gặp gỡ em, anh thấy mình biến thành một kẻ ngốc, anh gật đầu đồng ý tất cả. Hãy đến anh thời cơ được là một trong những phần nhỏ trong cuộc sống đời thường của em.

- Anh hẹn sẽ làm tất cả, sẽ không còn để em bị tổn thương vì bất kể điều gì. Em...hãy trả lời anh đi.

- ngay lập tức tuần cho tới anh sẽ tương tác để chuyển công tác làm việc cho em về gần nhà. Em nhé. Hãy tin cậy ở anh.

Ngay tuần tới – cũng chính là ngày ông xã Thanh cắt phép trở lại viếng thăm nhà sau sáu tháng đi làm xa tận miền Nam. Vợ ông xã đã không gặp nhau rộng sáu tháng kể từ đợt đầu năm mới anh về nghỉ được một tuần. đã và đang hơn sáu tháng anh chỉ nhờ cất hộ được về cho hai mẹ số lượng tiền vẻn vẹn cha triệu. Anh nói là do công ty ít việc lại đang tiếp tục nợ lương. Thanh đi làm việc xa ở một xã vùng cao cách nhà hàng trăm cây số. Đứa bé gái nhỏ tuổi đang học tập lớp một buộc phải gửi bà ngoại trông. Bao gồm lần vào cuối tuần không trở về viếng thăm con được vì đường đi lại rất cạnh tranh khăn. Ghi nhớ con, lo ngại Thanh đang thức cả đêm không thể nào ngủ được. Thanh rất muốn chuyển công tác về ngay gần nhà nhưng rất khó bởi nhiều lí do.

Tin nhắn điện thoại. Lần này là tin nhắn của ngân hàng nhắc về khoản vay mà lại hai vợ chồng Thanh vay để làm nhà từ thời điểm năm trước sắp tới kì đáo hạn.

Điện thoại đổ chuông. Là ông xã Thanh gọi: "Em à. Anh không về phép nữa. đi dạo này doanh nghiệp đang các việc, anh nghỉ ngơi lại có tác dụng và không giảm phép nữa..."

Những giọt nước đôi mắt khẽ lăn lâu năm trên má, chan hòa nơi đầu môi, thủng thẳng rớt xuống cằm và cổ, Thanh không lau nước mắt, cảm giác rõ vị mằn mặn nơi khóe miệng. Căn phòng bé dại buồn thiu, vắng ngắt tênh. Chỉ tất cả tiếng mưa trút miên man trên mái ngói. Đã chiều muộn, bóng tối sắp lan dần vị trí kia sườn đồi. Mưa to cụ này buổi tối nay sẽ không tồn tại điện.

Nhấc điện thoại lên, nhắn tin hay điện thoại tư vấn điện, chỉ việc ba trường đoản cú thôi: "Em đồng ý." fan ấy đã nghe, vẫn hiểu với sẽ làm toàn bộ những điều Thanh ước ao mỏi thời gian này. Điện thoại đưa thông tin nhắn:

- Em gửi cho anh số thông tin tài khoản để anh gửi mang lại em một ít tiền tiêu vặt, nếu gồm cần mua sắm gì thì em cứ cần sử dụng nó

- Mưa to vậy này chắc hẳn em không về được anh vẫn gửi đến em mấy thứ chắc hẳn ngày mai sẽ có người đem về thôi.

- thời gian nào em về được thì đừng đi bằng xe máy. Anh gửi đến em số điện thoại cảm ứng này, là số tài xế của anh. Em hãy gọi cho lái xe bất kể lúc nào để họ chuyển đón em. Anh đang dặn lái xe rồi.

Trời vẫn mưa nặng trĩu hạt. Mất điện thật. Thanh bó gối, ngồi sâu trong góc giường, ko khóc nữa. Thanh yên im, ngẫm nghĩ cho hầu hết điều đã qua, phần đa gì đang đến và mang lại lựa chọn: danh dự, lòng từ bỏ trọng hay... Dẫu vậy danh dự là điều quan trọng nhất, Thanh không có nó thì chẳng sót lại gì. Cuộc sống thường ngày thật khéo khiến cho những trớ trêu và nghịch cảnh. Trong lúc này, ranh mãnh giới nhưng Thanh sắp phải bước qua ...thật mong manh.

…điều gì còn lại? Điều gì sẽ bắt đầu? Và những người trong cuộc vẫn ra sao? tín đồ ta rất có thể ra đi vì dũng cảm và sinh sống lại vì hèn nhát, hoặc ngược lại… cùng sự chối bỏ của trọng điểm (Việt Anh) đối với Mai (Kim Tuyến), vk mình và người con gái nhỏ bé bỏng vào “Ranh giới mong manh” đó là một một trong những trường hòa hợp “ngược lại” như thế.

Xem thêm: Cách sử dụng hàm sum trong excel, cách dùng hàm sum trong excel kèm ví dụ minh họa

*
*

Mai, một cô bé quê nhân hậu tần tảo, tất cả một mái nóng tuy nghèo đói nhưng rất niềm hạnh phúc với Tâm, chàng bác sĩ đầy hoài bão cùng một cô con gái xinh xắn. Sóng gió bắt đầu ập cho khi trung khu lên thành phố sài gòn học nâng cao. Tại trên đây anh vô tình gặp lại Yến, người nữ giới ngày xưa, bây chừ là giám đốc điều hành và quản lý một khám đa khoa tư. Không chỉ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp nhất của Yến, trọng điểm còn đưa ra quyết định từ vứt gốc gác, mái ấm gia đình và cả thừa khứ của chính bản thân mình để tìm kiếm kiếm cuộc sống giàu có. Sử dụng đủ mọi cách để kéo ck về lại cùng với gia đình, Mai đi từ thất bại này đến chiến bại khác. Đang định buông xuôi thì cô con gái của Mai và Tâm rủi ro bị bệnh nguy kịch rồi khuất mà ko được gặp phụ thân lần cuối, do ngay trong lúc dầu sôi lửa rộp ấy, Tâm đang còn bị cuốn vào phần lớn phi vụ làm giả hồ nước sơ dịch án, chạy tội,... Nỗi đau mất bé càng khiến cho Mai hận Tâm. Cô quyết vai trung phong trả thù người ông xã bội bạc, mà lại việc thứ nhất trong kế hoạch ấy là thành hôn với ông Toàn (Trung Dũng) - cậu của Yến, người lũ ông yêu Mai chân thành và thầm yên ổn từ bao lâu nay…

*
*

Hấp dẫn, kịch tính, tuy nhiên từ sâu vào mạch phim tưởng như siêu đỗi bi kịch, “Ranh giới hy vọng manh” vẫn là một câu chuyện tình cảm ngọt ngào, đáng xem trước tiếng đi ngủ, giống như một cuốn tè thuyết được kể bên lò sưởi, nơi các ly rượu ngọt cùng đắng của cuộc đời rất có thể làm fan ta chếnh choáng men say và sẵn sàng chuẩn bị bước qua “ranh giới”, nhưng rồi vẫn có thể tỉnh dậy cùng trở về. Bình dị, tuy vậy không đối chọi điệu, “Ranh giới muốn manh” không cần vô số gia vị hay chất xúc tác, dẫu vậy lại là một trong câu chuyện hết sức đời, vô cùng tình, bao gồm sức tiếp xúc với sâu thẳm lòng người, một câu chuyện tưởng như quá quen thuộc nhưng lại tóm gọn được tất cả. Và, nếu bạn đang yêu, nếu sẽ là tình yêu đích thực, e dè gì ko một lần thách thức nó bởi những sóng gió cuộc đời, để rồi, khi fan ra đi tìm kiếm được lối xoay về, mọi kết thúc cũ đều có thể bắt đầu một hạnh phúc mới cho thiết yếu bạn.

*
*

Đón xem bộ phim truyện “Ranh giới muốn manh” với sự tham gia của dàn diễn viên khét tiếng như Kim Tuyến, Việt Anh, Hoa Di Linh, Hà Dũng, cat Tường,… sẽ thừa nhận lên sóng Today
TV thời điểm 21h thứ hai đến máy 6 sản phẩm tuần.