(Dân trí) - Đó là vị trí ta được khóc, được mỉm cười với những cảm giác chân thành mà lại cũng thật ngu ngơ của tình thân đầu đời. Là nơi chia tay quãng thời hạn hồn nhiên, vô tư thiếu thời để đặt chân đến quả đât của người lớn...

Bạn đang xem: Kí ức tuổi học trò


Khi phệ lên, mỗi cá nhân đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự trả thiện bạn dạng thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái ngôi trường đầy phượng vĩ rực lửa của ngày hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành nhưng sao da diết mang lại nặng lòng yêu quý mến.

Thời gian trôi đi đậy một lớp lớp bụi mờ lên kí ức ngỡ như mãi mãi chẳng thể phai nhòa. Chiếc đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi gồm ai dám cá ko đôi tía lần "dọn dẹp" xong để quên kỉ niệm vị trí ngăn kéo quá khứ? Chẳng ráng trách cũng không thở than, bởi vì đó là quy công cụ của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con bạn vẫn luôn luôn tự dày xéo bản thân trong muôn vàn thắc mắc tại sao, luyến nhớ tiếc cũng theo thời hạn mà ngấm ngầm tan biến.

Cả khoảng chừng trời vô tư, hồn nhiên cứ cầm cố ăm ắp kỉ niệm những lần nghĩ về (Ảnh minh hoạ)

Thanh xuân, mấy ai ko mơ hồ, không đôi lần lạc mặt đường để cho đến lúc nhìn lại thì năm mon ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này hoàn toàn có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm hứng trong ngần thuở bắt đầu vào đời địa điểm sân trường chất đựng cả khung trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.

4 năm tránh xa vùng ấy, không được dài nhưng cũng không quá ngắn, đôi lần vào thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức nhằm sống dậy những xúc cảm thưở "ngày nhì bữa cắp sách đến trường". Từng đoạn phim quay chậm chạp như hiển hiện tại trước mắt từng ngóc ngách, từng tương đối thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của không ít ngày tựu trường.

Nhắm mắt quay về chốn ấy, thế ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như không hề sứt mẻ trước chiếc đời tàn nhẫn. Gồm lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu như lòng bạn vội xóa nhòa cơ mà sẽ là tất cả nếu ta giữ gìn từ tận thẳm sâu lòng tim.

Nơi ấy là ngày ta ‘học cho quên thời gian’ để rất có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Giờ giảng bài nóng áp, trầm bổng của không ít giờ văn say say mê ta, là tiếng thước dùng để kẻ ran ran trong bảng của thầy dạy toán kẻ từng con đường thẳng. Đó là gần như định quy định khô cằn của môn lý "khó nhằn", hầu như kí hiệu dài ngoằng một thời khiến cho ta khó chịu của hóa học. địa điểm vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc bản địa anh hùng, là hồ hết phút giây ‘du lịch’ vòng quanh quả đât của môn địa. Hầu hết kí ức ấy làm sao rất có thể vội xoàn quên lãng đi?

Những lá thư còn chưa kịp gửi thì khoảng thời gian rất ngắn chia tay cũng cho bất chợt, bao nhớ tiếc nuối vị tình yêu rụt rè cất cất nơi khóe ngươi cong của con bạn cùng lớp chưa kịp ngỏ lời. Thanh xuân vườn trường là nơi hóa học chứa ánh nhìn tha thiết, tiếng cười tan trong nắng, là nước đôi mắt hoen màu thế cho câu từ biệt của lũ bạn cùng lớp.

Mùa thi cuối cùng, giờ đồng hồ ve góc ấy vẫn râm ran dẫu vậy lòng bạn vẫn trĩu nặng nỗi bi thiết (Ảnh minh hoạ)

Khi cứng cáp con tín đồ ta bắt đầu thấu, mới trân quý phần đông phút giây mặn nồng của tuổi trẻ vị trí mái trường thưở nào. Bữa tiệc nào cũng đều có kết thúc, chạm mặt gỡ như thế nào rồi cũng sẽ phải phân chia xa tuy nhiên ngần ấy kí ức thì đang mãi sống lại địa điểm ấy.

Mỗi con người đều sẽ nên trải qua bão tố của cuộc đời trước lúc tìm thấy hầu như phút giây an yên. Các điều bình dị thân thương, kỉ niệm thưở nào nhiều lúc lại là sức mạnh giúp ta có thêm dũng khí để bước thật vững trên tuyến đường đã chọn. Mặc bên cạnh kia gió mưa, mang những bi hùng phiền, lắng lo chưa lúc nào thôi suy nghĩ nhưng ta tin rồi một mai rạng đông vẫn tỏa sáng tươi đẹp. Bây giờ có thể là ngày nỗi đau chưa vơi, niềm vui chưa vẹn trong nhưng ở đầu cuối nụ mỉm cười vẫn làm việc lại để lưu vào chổ chính giữa khảm kỉ niệm tx thanh xuân của ta.

Những cơ hội mỏi mệt vì chưng những tị đua cuồng quay của cuộc đời, ta lại thèm trở về năm tháng hồn nhiên thuộc phấn trắng, bảng đen và ô của sổ quan sát ra khoảng trời đầy mộng mơ ấy.

Rồi ta vẫn về, về nhằm tìm lại những xúc cảm trong veo của tuổi học tập trò, về để sống dậy hồ hết khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Cùng hơn không còn trở về địa điểm ấy, khu vực 50 năm nắm hệ học trò đi qua mà vẫn không thể già đi, vẫn nhiệt huyết, hăng say cất giữ thanh xuân tươi vui của bọn chúng ta. Vậy nên, tx thanh xuân vườn trường dù có xuôi ngược trăm đường, trăm ngả cũng chớ tất tả quên lãng...

Tháng Tám, khung trời trong xanh, hầu hết đám mây đùn đẩy nhau cất cánh về, nắng chiều nhòe dần rồi chợt tắt, một ngày cuối tháng Tám đã từng đi qua. Thời gian này cũng chính là lúc phần đông cô cậu học tập trò chuẩn bị hành trang để chuẩn bị cho một năm học mới. Bất chợt, hầu như hình ảnh về tuổi học trò, về ngôi trường xưa lớp cũ lại tràn về kí ức trong tôi. Ngay bây giờ đây, tôi ước sao mình rất có thể quay lại ngày xưa, rất nhiều khoảnh xung khắc hồn nhiên vô tư tuổi học tập trò ngày ấy…

Tuổi học tập trò sôi động, tinh nghịch; tuổi học trò với hồ hết chiến tích vang dội là một thời để nhớ của tôi. Phần lớn kí ức về những người dân bạn, phần đa hồi ức về tình thư lại ùa về: Lung linh với thật đẹp!

*
Ngày này năm ấy… Tôi và bạn mới chỉ là đầy đủ cánh chim nhỏ dại từ gần như miền phương xa bay về, bỡ ngỡ, ngần ngại chẳng dám bắt chuyện có tác dụng quen, chỉ thấy những ánh mắt ngơ ngác ngóng trông tìm kiếm được một khuôn mặt quen vào lớp cũ dẫu vậy nào đâu có. Ngày ấy, tôi và bạn đều cảm thấy hoảng loạn khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của thầy cô. Ngày ấy, tôi và chúng ta đều cảm thấy băn khoăn lo lắng thực sự khi không biết đề xuất làm ra làm sao để hòa nhập thuận tiện trong môi trường mới. Cứ thế, ngày tháng dần dần trôi thuộc những để ý đến miên man, vẩn vơ tuổi học tập trò.Ngày này năm ấy… bọn họ quen nhau, chúng ta đến bên nhau, hầu hết tâm hồn học viên mang trái tim của quỷ thuộc trao cho nhau những kỉ niệm yêu thương thương bên dưới mái trường. Để rồi, từng cội cây, sảnh trường, hàng ghế đá đều tiềm ẩn những hình ảnh một thời áo trắng thân thương.

Tuổi học tập trò hồn nhiên, vô tư. Tuổi học trò thật rực rỡ. Lưu giữ thật nhiều… đều trò nghịch tinh quỷ quái hòa quấn trong tiếng mỉm cười giòn tan cùng tiếng la hét inc ỏi sản xuất thành dàn tạp âm hỗn loạn náo nhiệt góc sảnh trường. Ghi nhớ về hầu như chiều hè, vì cái tội kết hợp tập thể cùng bao trùm tội cho nhau để cả lũ yêu cầu đi Lao động vệ sinh “tình nguyện trên niềm tin ép buộc” của thầy túng thiếu thư Đoàn trường. 100 nhịp kháng đẩy với chạy nhì vòng sảnh đủ nhằm nhớ về một thời học sinh chuyên cần tập luyện thể dục thể thao – thể thao bức tốc sức khỏe. Quên sách, không ghi chép bài, rỉ tai riêng trong giờ học và công dụng là vào mỗi chiều đồ vật hai lại gặp gỡ nhau bên đống pháp luật lỉnh kỉnh dưới bóng mát phượng hồng. Suy nghĩ lại, xưa kia bọn chúng mình thiệt lắm chiêu trò.

Có một ngày, ta vẫn nhớ… Nhớ phần đa ngày mệt mỏi chui ra khỏi chiếc chăn ấm mùa đông, nhớ hồ hết buổi sút xe dọc con phố đất bụi, ghi nhớ cả đông đảo lúc dày đặc nhau chỉ vì một ổ bánh mì. Nhớ về lớp học nhộn nhịp những ngày mưa. Đứa giũ áo tơi cho ráo nước, đứa vờ lãng mạn quan sát về phía xa xôi trổ tài làm cho thơ mặt cửa sổ. Tất cả đứa mặc dù ướt hết toàn bộ cơ thể vẫn hớn hở khoe “thành tích”. Cô thiếu phụ dắt mẫu xe hứng đều giọt mưa nặng trĩu hạt. Chàng trai ra vẻ “ta đây” nỗ lực chấp cưỡi cái xe phăng phăng trong gió mưa chiều. Lớp học phần lớn ngày nắng nóng cũng vui không kém, không khí sôi động hẳn với loại quạt mini giấy cực kỳ mát. Bay theo chiều gió, những cái “A2 airlines” từ chế vun vút cất cánh ngang thân trời… ngày xưa đó, nơi ấy có chúng ta và tôi. Với tôi vẫn nhớ như in buổi phân chia tay sau cùng năm ấy, bọn họ nắm tay nhau khẽ hát vang lời ca tình bạn “tình yêu sẽ luôn luôn luôn còn mãi, tình bạn sẽ luôn luôn luôn còn hoài, để ta mãi ghi lại một thời thơ dại dấu yêu…” hồ hết dòng lưu bút chia tay, hầu như dòng chữ lưu lại những lời chúc tốt đẹp, lẹo cánh đều ước mơ cất cánh cao cùng con thuyền khát vọng trôi về biển lớn mênh mông. đầy đủ giọt nước đôi mắt lăn dài, đầy đủ tiếng mức ngẹn ngào thuộc vòng tay xiết chặt trao nhau.

Xem thêm: You’Re T Em Gái Ngoài Lãnh Địa Của Sera Là Ai? Mary Sera (Detective Conan)

*
Thời gian qua, tuổi học trò vào tôi nay chỉ với trong kí ức, tôi và bạn đã đạt được ước mơ trường đoản cú thuở học sinh của mình, ấy vậy mà sao vẫn còn hối tiếc. Chia tay rồi mới cảm thấy cô công ty nhiệm nhiệt tình quá đỗi, nhớ nhỏ bạn mỉm cười cợt thật duyên, nhận biết thằng các bạn ngồi bên cũng trẻ em quá chừng. Chia ly rồi, nhận thấy ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai kia nữa, để rồi bây giờ triệu ý muốn lỗi bỗng ùa về. Phải chi, thời gian quay trở lại, một lần thôi để ta biết trân trọng đa số khoảnh tự khắc này.

Giờ đây, mỗi đứa một nơi, sẽ không còn những ngày vui chơi và giải trí rong ruổi dưới sân trường nữa, không còn được nghe tiếng nói truyền cảm, ấm cúng của thầy cô, không còn được lắng nghe phần lớn lời vai trung phong sự của cô bạn trong lớp nữa… Nhưng, mái trường xưa vẫn thế, hàng bởi lăng tím cùng góc phượng hồng vẫn đang làm nhiệm vụ cho những ngày hè sau, đông đảo tiếng gọi “Thầy ơi! Cô ơi!” vẫn được bật ra từ cửa miệng học trò, giờ đồng hồ nói cười vẫn mãi rối loạn một góc sảnh trường thân thuộc. Kí ức tuổi học tập trò vẫn còn đó. Và tất cả bọn họ đều hoàn toàn có thể hồi ức lại hình ảnh, kỉ niêm trong ba năm qua với số đông niềm vui, nỗi bi lụy đọng lại trên khóe đôi mắt cay cay…