Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương đôi mươi Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương Cuối nước ngoài Truyện 01 nước ngoài Truyện 02 ngoại Truyện 03 nước ngoài Truyện 04


Bạn đang xem: Thiên sơn mộ tuyết tập cuối

Đoạn kếtCuối cùng tôi vẫn xuất nước ngoài theo chương trình trao đổi lưu học viên một năm như kế hoạch trình đang định.Phía công an giới hạn việc khảo sát giữa chừng, phiên bản án thay đổi tranh chấp dân sự, nhưng thực chất là bên dưới sự nỗ lực của phép tắc sư đôi bên, phía cảnh sát đành mắt nhắm đôi mắt mở đến qua vụ án này. Anh cách thức sư bọn họ Từ mà duyệt Oánh tìm kiếm hộ tôi quả là cao tay, nhờ vào anh ta mà lý kế hoạch của tôi trong sạch như mới. Phía nhà họ chiêu mộ cũng không khiến khó dễ, họ không còn đòi bồi thường kinh tế, đúng như các gì tuyển mộ Chấn Phi từng nói. Mặt văn chống khoa chỉ yêu ước tôi viết một bạn dạng tường trình giải thích rõ sự việc đã qua, sau khi chứng tỏ tôi trọn vẹn vô can, trường lại tiếp tục giúp tôi chấm dứt thủ tục du học.Tình hình của Lâm tư Nhàn đã dần ổn định cơ mà vẫn trong chứng trạng hôn mê. Bác bỏ sĩ nói, chắc hẳn rằng nửa tháng sau cô ấy mới tỉnh lại, tuy vậy cũng có công dụng sẽ nằm cầm mãi mãi. Phụ huynh Lâm tư Nhàn thuở đầu thì suy sụp nhưng về sau cũng quen dần, thời gian tôi đến cơ sở y tế thăm Lâm bốn Nhàn, bác bỏ trai trung khu sự cùng với tôi:- Đành nỗ lực vậy, một khi thân già này còn thì quyết không nhằm ai tước đoạt đi tương đối thở cuối cùng của con bé.Tôi ko rõ viện mức giá một ngày phía bên trong ICU là bao nhiêu và gia đình Lâm bốn Nhàn hoàn toàn có thể cầm cự được bao lâu. Lâm tứ Nhàn có gia cảnh khá xuất sắc nên tôi nghĩ không một bạn làm thân phụ làm chị em nào lại hy vọng buông xuôi tia hy vọng ở đầu cuối này, dù tán gia bại sản cũng phải kê con bản thân được sống tiếp. Tiêu sơn cũng đứng ra đỡ đần những việc, mọi giấy tờ thủ tục ở bệnh viện đều bởi một tay anh sắp xếp, cha mẹ Lâm tứ Nhàn thuộc nói:- tội nghiệp thằng nhỏ nhắn quá!Họ sẽ ngầm coi Tiêu tô như con cái trong nhà, đồng thời là nơi dựa cuối cùng. Bà mẹ Lâm tứ Nhàn nói cùng với tôi:- Nói gở, tiểu Nhàn chết cũng thấy mãn nguyện, bởi có Tiêu Sơn hết lòng bởi nó.Bác ấy nhắc đến chữ “chết”, thậm chí là câu chữ yên tâm đến ráo hoảnh.Tiêu tô cũng tỏ ra bình thản, anh nói:- Em cứ đi du học đi, công ty Lâm tứ Nhàn đang chũm này, anh nghĩ tất cả anh cùng em tất cả ở bên nhau thì lòng em cũng thấy tốt thỏm không yên.Với cả 1 năm nữa anh mới tốt nghiệp, biết đâu cho lúc đó, Lâm tứ Nhàn đang hồi tỉnh giấc hoặc biết đâu sẽ chẳng lúc nào tỉnh lại.Anh làm việc lại đây bắt đầu khiến chúng tôi thấy thư thái trong lòng.Duyệt Oánh luôn luôn miệng mắng tôi ngốc, rồi con quay sang mắng Tiêu tô ngốc. Cô ấy thở hồng hộc rồi cốc trán tôi:- Đấy, cậu là Thánh mẫu! Còn hắn là Thánh nhân! những người đúng là một đôi Thánh với nhau!Thấy tôi mỉm cười hềnh hệch, cô ấy càng cay cú hơn:- Này! Tớ sẽ mắng cậu đấy!Tôi nói:- Tớ sắp tới xa cậu rồi, thời hạn tới cậu sẽ không còn còn cơ hội được mắng tớ, ly trán tớ nữa.Nghe xong, săn sóc Oánh suýt rơi nước mắt, cô ấy thụi ngay cho tôi một đấm:- Sao cậu khinh ghét thế không biết!Các chúng ta cùng lớp cũng cùng thông qua Oánh ra tận sân bay tiễn tôi. để mắt Oánh cắt cử mấy các bạn trai xách giúp đồ đạc. Lúc bố trí hành lý, thông qua Oánh ngồi trước phương diện tôi lải nhải đầy đủ điều bắt buộc bây giờ, kề bên tôi là 1 trong đống va li to nhỏ:- Nhét thêm đặc điểm này vào, thương hiệu này ngơi nghỉ Mỹ không cung cấp mà cậu lại quen dùng rồi! tính năng này cũng mang theo, kẻo sang đó rồi lúc phải thì chẳng kiếm đâu ra…Tôi thấy bản thân đâu tương tự đi Mỹ, dễ dàng chừng nên sang tận châu Phi. Kế bên việc chắc chắn hành lý đang quá tải, tôi còn xách theo một va li tùy thân size rộng nhất theo tiêu chuẩn chỉnh cho phép, định xách lên khoang du khách trên sản phẩm công nghệ bay.Tiêu sơn cũng ra sân bay tiễn tôi nhưng từ đầu tới cuối, anh không hề nói riêng biệt với tôi câu nào. Coi xét Oánh nháy mắt ra hiệu suốt cơ mà tôi tự nhủ, thân tôi cùng anh vẫn không quan trọng phải nói chuyện nữa rồi. Tôi phát âm anh vẫn nghĩ gì cùng anh cũng hiểu phần nhiều gì tôi đã nghĩ.Sắp đến giờ làm thủ tục kiểm tra an ninh, dịp này, ai nấy hầu hết tỏ ra túa mở, mọi tín đồ cùng tiến lên dành riêng cho tôi những chiếc ôm nhất thời biệt. Đa số anh em trong lớp những đùa tôi rằng lịch sự Mỹ nỗ lực học hành, tranh thủ kiếm học bổng học lên thạc sĩ, rồi mọi bạn đều chúc tôi lên nét may mắn. Tôi ôm từng bạn một, kề cận biệt ly bắt đầu hay bản thân luyến tiếc nuối biết chừng nào. Xưa nay cứ ý muốn bỏ được vùng đất này để tới một nơi không có ai quen biết, cho đến ngày hôm nay, tôi new biết, thành thật mình ko nỡ biệt ly. Tôi đã ở thành phố này suốt cha năm đại học, nó dành cho tôi đâu phải chỉ chỉ có bi lụy đau, mà lại còn rất nhiều những chuyện nhỏ tuổi nhặt khác nữa, cũng âm thầm nảy sinh nỗi bi lụy theo mon năm.Tôi nghĩ, tôi vẫn bắt buộc quay về, mặc xác tôi học thế nào, mặc kệ học vị ra sao, tôi từ bỏ nhủ, nhất mực mình đang quay về.Đến lượt chăm chú Oánh ôm tôi, cô ấy nói chuyện bên tai:- nỗ lực mà kiếm một gã bạn trai Bắc Âu, siêu đẹp trai đấy!Tôi đột nhiên nhớ đến chàng trai Jack có hai con mắt màu lục, chạm chán lần đi sắm sửa với cô ấy. Tôi nén làn nước mắt nhoẻn mồm cười:- như là Jack ấy à? Nếu bao gồm thật, một mực tớ vẫn phần cậu một anh.Duyệt Oánh cũng cười, hai con mắt trong xuyên suốt ngân ngấn nước:- I’m the king of the world!Cô ấy siết chặt tay tôi, tôi cũng cố kỉnh chặt tay cô ấy.Đời này có Duyệt Oánh làm chúng ta quả thực là diễm phúc của tôi.Tiêu đánh là người sau cùng nói lời phân chia tay, anh nói với hóa học giọng trầm thấp, chỉ dành riêng cho hai người shop chúng tôi vừa đầy đủ nghe:- Anh mãi mãi hóng em.Tôi gồng mình, kìm nén các giọt nước mắt, bấy lâu nay cứ ngỡ, người con trai mà tôi đã yêu bởi cả tuổi trẻ chính là Tiêu sơn của tôi. Tuy nhiên vận mệnh cứ ᴄướρ anh đi hết lần này đến lần khác, cho tới tận ngày hôm nay, anh chỉ đành nói anh sẽ ngóng tôi mãi mãi. Chắc hẳn rằng chúng tôi không có duyên nợ, cơ mà ai biết được, có lẽ ở nơi ngoặt tiếp theo sau của vận mệnh, công ty chúng tôi lại đã tương phùng.Hành lý đã được ký gửi, hòa vào trong dòng người sẽ xếp hàng ở khoanh vùng kiểm tra an ninh, tôi tảo người, vẫy tay chào tất cả mọi tín đồ lần cuối cùng.Tôi hết quan sát Duyệt Oánh, Tiêu tô lại nhìn chúng ta cùng lớp đang vẫy tay lần cuối với mình.Hẹn chạm chán lại, cẩn thận Oánh.Hẹn chạm mặt lại, Tiêu Sơn.Hẹn chạm mặt lại, chúng ta của tôi.Vì thời hạn các chuyến cất cánh hạ cánh nối tiếp nhau nên dòng người xếp hàng ở khu vực kiểm tra bình yên dài dằng dặc. Rộng nữa, bên bình an làm việc rất cẩn thận, tôi nghĩ hoàn toàn có thể do cách đây không lâu có hội nghị đặc trưng diễn ra tại tp này. Những lần thành phố tập trung hội nghị đặc trưng là bình yên ở sân bay lại ngặt nghèo đến nỗi khiến người ta hết sức bực bội. Đến lượt mình, tôi đặt loại va li xách tay lên băng chuyền, lấy máy tính xách tay và smartphone ra, đặt vào giỏ đựng đồ vật tùy thân.Đi qua cửa an ninh, đùng một phát nghe thấy tiếng nhân viên phụ trách máy soi bình yên gọi đơ lại:- Đây là va li của cô ý à? Phiền cô mở phòng đáy ra.Tôi ngơ ngác chú ý anh ta:- Va li của tôi không tồn tại ngăn đáy.- Mời cô phối kết hợp để công ty chúng tôi kiểm tra.Chiếc va li này chính là chiếc mà lại Mạc Thiệu Khiêm đã download cho tôi, tôi sử dụng bao xưa nay mà ko phải hay biết nó tất cả ngăn đáy. Mẫu va li này nhỏ gọn, lại rất là chắc chắn, kích cỡ lại vừa vặn có thể chấp nhận được xách lên khoang hành khách máy bay đề nghị tôi cũng xách nó theo. Tôi bẻ khóa số rồi lật hẳn nắp va li ra:- Đây, các anh tự xem đi, không có ngăn đáy đâu.Nhân viên bình yên nhấc một tí đồ đạc trong va li ra, tay lần mò dưới đáy, tôi do dự anh ta ấn nơi nào mà lại nghe “tách” một tiếng rồi bung thêm ra một nắp nữa, hóa ra phía bên trong có lớp lòng thật.Nhân viên an ninh cầm chiếc smartphone lên, giọng điệu sặc mùi hương nghề nghiệp:- Theo phương tiện về an ninh, toàn bộ đồ đạc cá thể như điện thoại, laptop đều phải lấy ra để bình chọn riêng, sao cô còn nhằm trong ngăn đáy?Tôi sững sờ, hoàn toàn không biết cái va li này có ngăn đáy, dĩ nhiên lại càng không biết chiếc điện thoại này lại bên trong ngăn đáy. Nhân viên an toàn đưa điện thoại cảm ứng thông minh qua bên máy soi kiểm tra, kế tiếp trả lại mang lại tôi, vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc:- Lần sau chớ tái phạm nữa.Giờ tôi new nhận ra đấy là điện thoại của Mạc Thiệu Khiêm. Hồi trước, tuyển mộ Vịnh Phi đòi tôi đi chạm mặt anh, tôi vẫn gọi do dự bao nhiêu cuộc vào số điện thoại thông minh riêng của anh nhưng tổng đài đầy đủ báo khóa máy. Tôi tưởng anh vẫn đổi số rồi, chần chừ tại sao smartphone của anh lại ở đây, sao lại xuất hiện thêm trong chống đáy va li? Lần trước đi biển cùng anh, tôi cũng dùng cái va li này.Đã bao gồm lần tôi lén xem trộm văn bản trong dế yêu này, hơn nữa, lần lề mề trộm ấy đã khiến tôi được phen tá hỏa.Chắc lần trở về từ bờ đại dương đó, anh vẫn cất điện thoại cảm ứng vào phòng đáy va li, dịp ấy, thiết yếu tay anh sắp đến xếp tư trang hành lý và cũng bao gồm tay anh cam kết gửi đồ dùng đạc.Lòng tôi rối như tơ vò, ngón tay bất giác tìm mẫm ấn nút nguồn, chẳng đọc sao tôi làm cho vậy. Dễ thường tôi còn mong mỏi mỏi kiếm tìm thấy thiết bị gì, liệu có còn gì khác đâu cơ chứ? Tôi cùng anh đã ngừng từ lâu rồi.Bật điện thoại lên, màn hình hiện ra, vẫn dò được sóng. Tôi cúi đầu, định tìm nhì bức ảnh, xem nó còn ở kia không tuy nhiên nhân viên an ninh tới thúc giục, bởi đằng sau còn khá nhiều người sẽ xếp hàng.Một tay tôi ráng hai mẫu điện thoại, tay kia đóng góp tạm va li lại rồi cắp laptop, nhịn nhường lối cho những người phía sau.Đúng thời gian ấy, điện thoại thông minh của tôi hốt nhiên đổ chuông báo tất cả tin nhắn, tôi nghĩ chắc chắn Duyệt Oánh nhắn tin hỏi tôi tất cả qua cửa bình an thuận lợi không. Thuộc cấp luống cuống, suýt thì đánh rơi laptop đang cắp nách. Tôi sải bước tiến về phía trước, tạt vào chỗ rộng rãi hơn, nhằm va li dựa tạm bợ vào tường rồi đẩy nắp trượt của smartphone ra xem.Tin nhắn gửi đến từ số điện thoại riêng của Mạc Thiệu Khiêm. Tuy số riêng biệt của anh đã bị tôi xóa từ lâu nhưng tôi luôn thuộc nằm lòng hàng số ấy.Vấn đề sống chỗ, tôi đang vậy trên tay dế yêu có số đồ vật ấy. Trường đoản cú trước đến nay, Mạc Thiệu Khiêm trước đó chưa từng nhắn tin cho tôi, anh đến rằng, gửi tin nhắn thật chi phí thời giờ đề nghị cứ có câu hỏi là hotline thẳng luôn. Tôi thấp thỏm đặt máy vi tính lên va li rồi mở đồ vật của Mạc Thiệu Khiêm, khi ấy mới nhận biết trong lắp thêm đã cấu hình thiết lập sẵn một chức năng, chỉ việc khởi đụng máy là nó sẽ auto gửi đoạn tin nhắn vẫn soạn sẵn quý phái số tôi.Giả sử tôi ko dùng cái va li này nữa, mang sử tôi bỏ chiếc va li này đi, có lẽ chiếc điện thoại thông minh sẽ vĩnh viễn phía trong ngăn đáy, không lúc nào được gặp mặt lại ánh mặt trời.Sao anh đề nghị làm chuyện khác người thế này chứ?Tay tôi run rẩy, mở tin nhắn trong điện thoại cảm ứng của mình.Tin nhắn vô cùng ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn tía chữ.Ba chữ hiển thị cụ thể trên màn hình hiển thị điện thoại, không mở đầu, cũng không đề tên, không có ngẫu nhiên lời lẽ dư quá nào, y chang phong cách làm việc lâu nay nay của anh, y chang thể hiện thái độ trước ni anh dành riêng cho tôi. Vậy mà hồ hết thứ trước đôi mắt tôi như nhòa đi.Tôi cầm điện thoại cảm ứng thông minh của anh, ra mức độ ấn mở hết các phím chức năng, tôi ko biết bản thân mình vẫn tìm gì, ở đầu cuối tôi lần mò đến mục hình ảnh. Thư mục ấy đang có tía bức ảnh, hai bức cơ tôi đã từng có lần xem, một bức ảnh có hình tôi vẫn ngủ, tên file là “Đồng Tuyết”, bức còn lạ chụp dịp tôi vẫn cười, thương hiệu file để là “Đồng Tuyết 2”. Và cuối cùng, đảo sang bức ảnh thứ ba.Bức ảnh thứ tía cũng là hình chụp cơ hội tôi vẫn ngủ dẫu vậy trong ảnh không bắt buộc chỉ có 1 mình tôi. Tôi được Mạc Thiệu Khiêm ôm trong lòng, cánh tay anh vươn ra ko xa lắm nên có thể chụp được nửa non khuôn mặt anh, tuy nhiên tôi lại lên hình rất rõ nét, khuôn phương diện tôi hết sức bình yên, đã áp gần kề vào lồng пɡựᴄ anh, trên khóe môi thập thò nét cười. Xưa nay đã lúc nào biết bản thân còn cười ngay cả trong giấc ngủ, xưa ni đã bao giờ biết mình đang nép gần cạnh vào пɡựᴄ anh mang đến vậy.Tên bức ảnh được đặt trùng với nội dung của đoạn lời nhắn soạn sẵn kia. Chúng cùng hiển thị tía chữ thiệt ngắn gọn.Tôi ngắm nhìn bức ảnh, ngắm nhìn và thưởng thức cách anh ôm bản thân vào lòng, nhìn nhìn niềm vui nở trên bờ môi, ngắm nhìn nửa khuôn mặt anh. Ví như như tôi không xách cái va li này theo, trường hợp như tôi ko dùng mẫu va li này nữa, ví như như tôi quăng quật chiếc va li này đi thì chắc hẳn rằng tôi đã không khi nào biết được những việc anh từng làm.

Xem thêm:

Trước kia, anh không còn biết tôi coi trộm năng lượng điện thoại, thời điểm anh bỏ chiếc smartphone vào phòng đáy va li, có lẽ rằng lúc ấy anh đã nghĩ rằng, trọn đời này, mãi sau đừng để tôi biết sau cuối anh vẫn làm đều gì.Tôi ngắm nhìn ba chữ ngắn gọn hiển thị trên screen điện thoại, nó không quen vô cùng mà cũng vượt đỗi thân thương, nó ngắn gọn nhưng thẳng thắn, tôi chưa từng nghĩ anh sẽ giãi tỏ với tôi bố chữ ấy:“Anh yêu em!”Ngay tại trường bay nườm nượp người qua lại, thiên nhiên tôi khóc nấc lên như 1 đứa trẻ.